“Khờ quá!” Bà ôm cô vào lòng khi nước mắt cô cứ rơi xuống lộp độp.
“Bà biết rõ, chú thím không thật lòng đối đãi với cháu. Ba cháu mất sớm, nhưng cháu vẫn còn có bà, bà sẽ luôn là điểm tựa cho cháu. Dù có xảy ra chuyện gì bà cũng không bỏ mặc cháu đâu.”
“Bà ngoại! Cháu xin lỗi.” Cô ôm bà oà khóc.
“Tội cho cháu của bà. Nhưng cũng may là thằng nhóc đó cũng khá hiểu chuyện, nếu không bà sẽ tìm đến nhà, rồi cho nó một trận vì dám ức hϊếp cháu gái của bà.”
“…” Nghe đến đây cô liền sực nhớ ra chuyện chính mà tâm trạng càng thêm phức tạp. “Bà ngoại! Vừa rồi bà gọi anh ấy ra ngoài nói gì vậy? Cháu… Cháu biết được không?”
Bà bỗng cười rộ lên. “Cháu không cần căng thẳng, bà không đánh nó chạy mất đâu.”
“…” Cô ngẩn ra liền xua tay giải thích khi bị bà trêu ghẹo. “Cháu không có ý đó.”
Bà liền vuốt tóc cô. “Chuyện của hai đứa lão Trác đã nói cho bà biết hết rồi. Xem ra cháu trai của ông ta cũng là một người rất có tinh thần trách nhiệm. Thêm một người yêu thương cháu của bà. Rất tốt!”
“Bà nói Trác Phi Vũ ạ?”
“Không thì còn ai. Mà từ giờ, cháu nên sửa cách xưng hô lại cho quen. Ai đời gọi chồng cả tên lẫn họ thế kia.”
“…” Chồng? Không hiểu sao cứ nghe đến cách xưng hô này là lại làm cô ngượng đến đỏ mặt. “Bà ngoại! Sao cả bà ngoại cũng như vậy?”
“Cháu đừng có xấu hổ nữa, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-co-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3456879/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.