Lúc Hạ Hiên đến nơi, Lôi Minh Xuyên đã ngồi chờ được một lúc.
“Hạ Hiên, ở đây!” Lôi Minh Xuyên vười tủm tỉm, vung tay lên vẫy cậu.
Hạ Hiên hếch cằm, dương dương tự đắc bước qua dãy bàn chữ T bước tới.
Lôi Minh Xuyên phì cười, chủ động rót cho cậu ly nước, hỏi: “Ôi dồi! Hạ thiếu gia hôm nay khí sắc không tệ ha! Gặp chuyện tốt gì mà tâm tình vui vẻ như thế?”
Hạ Hiên bắt chéo hai chân, cánh tay vắt lên thành ghế, mười phần tự đắc đáp: “Có hôm nào tôi tâm tình không tốt, khí sắc bất ổn hả?”
“Thôi đi, nói mau! Đã xảy ra chuyện gì?” Lôi Minh Xuyên vẻ mặt hóng chuyện đúng kiểu “Anh đây muốn nghe bát quái”.
Hạ Hiên làm bộ miễn cưỡng, thả tay xuống nói, “Được rồi, để anh đây kể cho mà nghe”. Cậu nói ra vụ Cố Thiển cố ý giấu ảnh chụp cùng clip quay cậu trong một folder ẩn cho Lôi Minh Xuyên nghe. Cuối cùng còn ra vẻ lịch sử tao nhã nhấp trà, đưa ra kết luận đã định liệu từ trước, “Đúng thế đấy, Cố Thiển đã sớm yêu tôi sâu nặng rồi”.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha đê mờ! Thiệt hay giả thế?! Thầy Cố quả nhiên thâm tàng bất lộ!”
Hạ Hiên nhướn mày tỏ vẻ “tin hay không tùy mày”, rồi cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Lôi Minh Xuyên vẫn có vẻ không hoàn toàn tin tưởng, sau đó sắc mặt dần dần chuyển qua style bí hiểm, y nhìn hai người vừa bước vào cửa, chậc chậc vài tiếng: “Hạ Hiên, đừng nói chắc chắn quá sớm, theo tôi thấy, thầy Cố cũng chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-ly-pitago/1329899/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.