Hoắc Kiến Đông ‘a’ một tiếng: “Nguyên lai người kia chính là Quý Minh Tiêu, tôi trước kia còn chưa có gặp qua.”
Trong khoảng thời gian này Cố Thần Sương cũng đến lớp, chỉ là ngồi cách xa Quý Ngôn. Cùng lúc này Quý Minh Tiêu vừa tới lớp, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Quý Ngôn, chỉ thấy Quý Ngôn chống cằm tựa hồ suy nghĩ chuyện khác, hoàn toàn không thèm để ý Quý Minh Tiêu.
Quý Ngôn khẽ ừ một tiếng đáp lại.
Hoắc Kiến Đông lại nói: “Không quan hệ với chúng ta, dù sao chúng ta ngoan ngoãn ngồi học liền tốt rồi,” lại chuyển, "Anh Ngôn của tôi, cái show truyền hình mà cậu tham gia kia, trước mắt còn đang treo trên hot search kìa. Nói là…”
Đang nói chuyện, thấy Quý Minh Duẫn đi về hướng Quý Ngôn bên này, Hoắc Kiến Đông ‘hắc’ một tiếng đứng lên. Phát hiện không đúng, lại ngồi xuống, hắn sờ sờ đầu mình. Rất kỳ quái nha, vì cái gì khi nhìn thấy anh của Quý Minh Tiêu hắn có phản ứng lớn như vậy.
Quý Minh Duẫn nhìn Quý Ngôn rồi thấp giọng nói: “Cùng tôi ra đây.”
Quý Ngôn hơi xốc mí mắt tỏ vẻ mình nghe thấy rồi. Đợi Quý Minh Duẫn đi xa rồi mới nhích người.
Hoắc Kiến Đông càng thêm khó hiểu nhóm người này đang làm cái gì vậy.
Vườn hoa gần đó, Quý Minh Duẫn bật lửa châm thuốc, nói: “Lận gia có chuyện, tối hôm qua Lận Bá Sơn đi rồi. Ba ngày sau đưa tang, trong lúc đó chúng ta cần đi phúng viếng. Ý tứ của cha rất đơn giản, mày cùng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-luu-tra-xanh-xuyen-sach/2960701/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.