Cố Lê Xuyên vội vàng lau nước mắt cho Liễu Hoài Thu.
Liễu Hoài Thu nhéo vào tay của chính mình để có thể tỉnh táo hơn, nghẹn ngào nói: “Em, em không sao, chỉ là thuốc nhỏ mắt vừa rồi có chút không thoải mái.”
"Không thoải mái thì thôi vậy kia, em làm vậy khiến anh rất lo lắng.” Cố Lê Xuyên ôm láy Liễu Hoài Thu vào lòng và nhẹ giọng an ủi.
Liễu Hoài Thu nghe thấy hơi thở quen thuộc trên người của Cố Lê Xuyên, cậu gật đầu, ngoan ngoãn ngồi vào trong ghế phụ.
Cố Lê Xuyên chờ cho cảm xúc của Liễu Hoài Thu hoàn toàn ổn định, hắn liền lấy khăn giấy lau khô nước mắt trên khoé mắt Liễu Hoài Thu rồi hôn lấy cậu.
Sau đó, hắn dơ tay gãi lấy chóp mũi của Liễu Hoài Thu rồi đùa:
"Được rồi, cục cưng của anh, đừng khóc nữa, lớn như vậy rồi mà vẫn khóc ư?”
Liễu Hoài Thu thẹn thùng dụi dụi mắt, cậu cười khổ đáp lại Cố Lê Xuyên.
Cố Lê Xuyên không thấy điều gì khác thường liền một lần nữa hôn lấy cậu rồi khởi động xe.
Xe dừng trước một cửa hàng bán hoa.
Cố Lê Xuyên giống lần trước, yêu cầu cậu ngồi trong xe chờ hắn, rồi một mình xuống xe, đi tới cửa hàng bán hoa.
Liễu Hoài Thu ngồi trên xe, nhìn thấy bóng dáng xa dần của Cố Lê Xuyên, cậu không khỏi buồn bực, xót xa.
Không cần nghĩ cũng biết Cố Lê Xuyên sẽ mua cho cậu một bó hoa bách hợp màu trắng mà cậu rất ghét.
Một lúc sau, Cố Lê Xuyên liền bước ra và cầm một bó hoa bách hợp màu trắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-luu-the-than/505098/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.