Lộ Khiêm đỡ Khương Minh Chi đứng dậy rồi cúi người xuống phủi bụi đất trên đầu gối cô.
Khương Minh Chi lặng lẽ cầu khẩn hai câu trong lòng, hai người cùng nhau đi vào sân.
Nhưng mà chuyện cô lo lắng không hề xảy ra.
Cô vốn nghĩ rằng tối nay sẽ là một tối thần kinh căng thẳng đả kích nhau ngấm ngầm hoặc công khai, ai ngờ đến lúc gặp mặt thì bầu không khí lại rất bình yên.
Giống như một gia đình cực kỳ bình thường vậy, không hỏi mấy câu cố ý gì, lúc ăn cơm Lộ Khiêm và cô ngồi cạnh nhau, ông nội và bác cả không nói gì, còn bác gái vẫn nói nhiều y như trẻ con, bác ấy nói khoảng thời gian trước có một ekip chương trình đến căn cứ của Khương Minh Sùng quay chương trình thực tế minh tinh trải nghiệm trong quân đội, có một biên kịch đạo diễn nhìn thấy Khương Minh Sùng muốn anh ấy làm huấn luyện viên, Khương Minh Sùng không nghĩ gì đã từ chối luôn.
Khương Minh Chi vừa nghe vừa gật đầu.
Bác gái nói xong bỗng nhìn sang Lộ Khiêm: “À này Tiểu Lộ, cháu lớn hơn hay Minh Sùng lớn hơn nhỉ?”
“Khụ!” Khương Minh Chi bị sặc nước canh.
Tiểu... Lộ?
Cô nhìn người đàn ông vẫn bĩnh tĩnh tự nhiên ở bên cạnh, biểu cảm trên mặt Lộ Khiêm không hề thay đổi chút nào, anh lấy giấy ăn lau vệt nước trên mặt và dưới cằm Khương Minh Chi đi rồi mới nhìn sang phía bác gái gật đầu trả lời: “Cháu lớn hơn một tuổi.”
Bác gái: “Cháu chỉ lớn hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-luu-an-hon-lat-xe-roi/2663420/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.