Hôm nay Khương Minh Chi tắm xong đứng trước gương do dự gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lấy hết can đảm mặc bộ đồ ấy lên.
Hôm nay cô không chỉ đi dạo mấy cửa hàng quần áo bình thường mà còn ghé qua cửa hàng nội y, thấy bộ này treo trên giá không hiểu sao lại nhớ tới câu Hàn Cần gửi cho cô “Cho đủ lợi ích, việc này sẽ xong ngay”.
Vì thế Khương Minh Chi kích động.
Lúc cô mua cái này, mũ bóng chày, kính râm, khẩu trang đều được ra trận, cô chỉ biết mình có chết cũng không thể bị người ta nhận ra.
Sau đó cô mua về lại cảm thấy nếu hai người đã bày tỏ với nhau rồi, dù thế nào Lộ Khiêm cũng sẽ đồng ý với yêu cầu nho nhỏ đó của cô, nhưng đồ cũng mua rồi, coi như là một món quà bồi thường và phúc lợi nhỏ cho ông xã sau khi đồng ý.
Ai ngờ hình như cô đánh giá thấp trình độ hẹp hòi của nhà tư bản xấu xa mất rồi.
Tầm mắt Lộ Khiêm chạm tới thứ bên trong đồ ngủ của Khương Minh Chi thì bỗng hoảng.
Hừ. Khương Minh Chi thấy lành lạnh thì lập tức túm áo lại, buồn bực quay đầu muốn đi ra ngoài.
Đột nhiên eo nhỏ bị một cái tay luồn qua.
Lộ Khiêm vươn tay ôm eo Khương Minh Chi lại, tấm lưng mảnh mai của cô kề sát lồng nguc anh.
Lộ Khiêm chậm rãi nói: “Đâu có không đồng ý với em.”
Quả thực anh không định từ chối, lúc cô lạch bạch chạy tới cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-luu-an-hon-lat-xe-roi/2663365/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.