Ly chân cao theo tiếng mà nứt, mảnh thủy tinh vỡ tung tóe. 
Cả căn phòng im bặt, cuối cùng không có ai nói “Nhảy một bài nữa”. 
Khương Minh Chi lớn từng này rồi, ngoại trừ lúc biểu diễn ở trường và ở tiệc tối ngày trước, cũng chỉ có lúc còn học tiểu học, trong cuộc họp mặt gia đình hằng năm, Khương Minh Sùng cổ vũ kiểu gì cô cũng chỉ trưng cái mặt bí xị ra, chỉ có bé con Khương Minh Chi buộc tóc hai sừng biểu diễn ca hát nhảy múa cho người lớn trong nhà, cả nhà cười đùa, vui vẻ hòa thuận. 
Khương Minh Chi lạnh lùng nhìn mấy người họ. 
Cô biết rõ nói những người này thà muốn xem nhảy chẳng bằng nói lăn lộn trong cái giới này lâu rồi nên thích kiểu công khai đùa giỡn bạn như con khỉ, ấy vậy bạn không thể không kiềm chế, khuất nhục làm kẻ dưới, thậm chí còn phải tươi cười đón nhận niềm vui khi khiến bọn họ hài lòng. 
Đặc biệt là cái người tức giận nhưng vẫn phải nhẫn nhịn mỉm cười lại còn là nữ minh tinh đang độ nổi tiếng. 
Dựa vào mấy cốc rượu mà lời gì cũng dám nói, việc gì cũng dám làm, dù hành vi quá đáng đến đâu đi chăng nữa thì hôm sau cũng chỉ nói một câu khi đó bọn tôi uống nhiều thôi, nếu bạn mà để trong lòng thì nghĩa là bạn là người không đáng để chơi cùng. Hầu hết mọi người gặp phải trường hợp này, ngoại trừ kiềm chế thì không có cách gì khác. 
Thật ra trong lòng bọn họ vốn chẳng vừa mắt bạn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-luu-an-hon-lat-xe-roi/2663325/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.