Bầu không khí trong xe bảo mẫu vô cùng yên tĩnh.
Mao Mao thấy Khương Minh Chi cầm điện thoại mà chẳng động đậy gì thì không nhịn được sán lại gần: “Sao thế chị Minh Chi?”
Khương Minh Chi lập tức úp màn hình điện thoại vào người mình: “Không có gì.”
“Ồ.” Mao Mao đành phải ngồi về chỗ mình.
Cuối cùng Khương Minh Chi cũng tỉnh táo lại, một lần nữa cô cảm nhận được thế nào là có đôi lúc muốn chết ngay tại chỗ, chỉ có không lần và vô số lần.
Có phải cô nên vui mừng khi Lộ Khiêm đã hiểu cách dùng từ thông dụng khi nói chuyện, mà không chỉ nghe hiểu, bây giờ còn học được cách áp dụng, ví dụ hai chữ “có thể” dùng thành một chữ “được”.
Thậm chí cô còn chưa kịp thu hồi tin nhắn thì khung chat đã nhảy ra một chữ “được” đơn giản của đối phương, có nghĩa là anh đã nhìn thấy tin nhắn của em rồi, mà không chỉ thấy mà còn ân cần trả lời lại.
Lần trước hai tiếng rưỡi mà Weixin chẳng có động tĩnh gì, lần này thì hai giây đã nhắn lại.
“...”
Trong lòng Khương Minh Chi đã nổ tung mười vạn kilomet, sau đó cô cầm điện thoại lên trả lời: [Ý em là hay là tối nay em mời anh ăn cơm.]
[Nhưng mà đột nhiên em nhớ ra tối nay em vẫn còn việc phải làm, vậy thôi bỏ đi, không rảnh nữa, 88*]
*88: bye bye
Gửi tin nhắn này đi xong thì Khương Minh Chi lập tức bảo tài xế đổi địa điểm đến, lái xe đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-luu-an-hon-lat-xe-roi/2663306/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.