Hơn 10 giờ tối, Lê Diễn có chút đứng ngồi không yên. Dạo dần đây tiến độ viết truyện của anh chậm đến phát hoảng, có thể là do thế giới thật xảy ra nhiều thay đổi lớn, làm cho sinh hoạt bình thườn của anh nổi lên nhiều gợn sóng, không có cách nào toàn tâm toàn ý phát triển tình tiết mới, thật lâu chưa có viết một ngày hơn vạn chữ. Nhìn đồng hồ dưới góc máy tính, 22 giờ 25 phút, Chu Tiếu vẫn chưa về. Lê Diễn biết Chu Tiếu đi làm ở khu thương mại Nguyệt Hà, bình thường sau khi tan ca cô sẽ đi mua thức ăn rồi mới về, cho nên anh không tính chính xác được cô ngồi xe buýt sẽ mất bao nhiêu thời gian. Một cô gái đi làm về muộn như vậy, Lê Diễn không khỏi có chút lo lắng, không có tâm tình gõ chữ, dứt khoát ra ban công hút thuốc. Gần 11 giờ tối, rốt cuộc bên ngoài vang lên tiếng mở cửa. Ánh mắt Lê Diễn hướng về phía cửa phòng, lắng nghe động tĩnh của Chu Tiếu trong phòng khách, thân thể ngồi trên xe lăn không nhúc nhích. - ------ Hay là ra xem sao? - ------ Không cần, ngày thường cô ấy đi làm về mày cũng đâu có ra. - ------ Nhưng vẫn nên chào hỏi một tiếng, nếu không lát nữa cô ấy ngủ mất. - ------ Chẳng phải là trễ lắm rồi sao? Cũng không có gì để nói. Chu Tiếu lấy trong bếp ra một con dao, bắt đầu cắt bưởi, trong miệng còn lầm bầm hát bài "Chè trôi nước" do mình tự chế lời. "Lột trái bưởi, lột trái buổi, Chu Tiếu mua trái bưởi thật tròn thật tròn, một trái bưởi cắt một đao, chua chua ngọt ngọt thật tươi ngon, trái bưởi trái bưởi lột trái bưởi, lột trái bưởi cho Lê Diễn.... Ai ~~ ai ai ~~ ai ai ai, trái bưởi trái bưởi ăn thật ngon, lột trái bưởi cho~ Lê ~ Diễn~" Lúc Lê Diễn di chuyển xe lăn đi đến cửa phòng bếp, tầm mắt nhìn thấy Chu Tiếu đang ra sức lột vỏ bưởi, lỗ tai cũng nghe được tiếng hát của cô. Chu Tiếu vẫn không phát hiện, đưa lưng về phía anh hai tay lột từng cánh của vỏ bưởi sau đó bốc lớp vỏ trắng rồi mới cho từng múi bưởi mọng nước vào trong cái bát. Lột được một bát đầy, cô bưng bát xoay người, lúc nhìn thấy Lê Diễn lập tức nhảy cẩng lên như con thỏ: "Ôi ông trời ơi! Anh ra từ lúc nào?" Lê Diễn: "...." Chu Tiếu vuốt vuốt tim, hiển nhiên là bị dọa hết hồn: "Thật sự là sắp bị đại ca hù chết mà, phiền anh đi ra có chút tiếng động được không?" Lê Diễn liếc cô một cái: "Tôi mở cửa, di chuyển bánh xe lúc nào cũng phát ra tiếng mà, là cô hát quá nhập tâm." Chu Tiếu đỏ mặt: "Anh nghe thấy rồi sao?" "602 cách vách cũng có thể nghe." Lê Diễn chỉ chỉ đồng hồ trên tưởng, "Hơn 11 giờ đêm rồi, buổi tối phải nhỏ tiếng cô không biết sao? Lần sau muốn hát làm ơn nhìn đồng hồ một chút." "Tôi cũng đâu có hát lớn." Chu Tiếu dẫu môi, đặt cái bát vào tay anh, "Thôi, anh ăn bưởi đi, tôi vừa lột xong." Lê Diễn cúi đầu nhìn cái bát trong tay, từng múi bưởi mọng nước óng ả thập phần tươi ngon, nhìn dáng vẻ căng mọng này, cảm giác ăn vào chua chua ngọt ngọt, yết hầu anh không nhịn được lộn một vòng, thấp giọng nói: "Cám ơn." Chu Tiếu cười lên: "Không khách khí, tôi đi tắm đây, ngày mai ăn bò kho nhé, được không?" Lê Diễn nhìn cô, gật gật đầu: "Được." Có lẽ là do không lâu trước đó xảy ra loại sự tình mất mặt kia, lúc nhìn sắc mặt vui vẻ của Chu Tiếu anh liền có chút chột dạ, không dám cùng cô đối mặt, rất nhanh tời đi tầm mắt. Chu Tiếu căn bản không phát giác được sự bất thường của anh, mở tủ lạnh xem nguyên liệu còn những gì, tính toán sáng mai ngoài thịt bò thì nên mua thêm những nguyên liệu gì. "Hửm? Mẹ anh đến sao?" Cô nhìn bên trong ngăn lạnh phát hiện có thêm vài con cá chim và một con vịt, "Nhiều đồ ăn quá!" Lê Diễn nhớ tới lời dặn của Thẩm Xuân Yến: "Mẹ tôi nói, ngày mốt bọn họ sẽ tới ăn cơm, ngày mai bà ấy sẽ mang đến một ít nguyên liệu, nói cô đừng mua thêm quá nhiều." "Được, bất quá bữa ăn này là tôi xuống bếp, ngày mai anh nói khéo với mẹ anh mấy cậu, nếu đem mấy món này nấu hỏng tôi cũng không chịu trách nhiệm a!" Chu Tiếu đứng trước của tủ lạnh, nhô đầu ra nhìn Lê Diễn cười một tiếng. Dáng vẻ tươi cười này của cô, Lê Diễn lại cảm thấy không được tự nhiên, đáp một câu "biết rồi" sau đó nhanh chóng chạy về phòng. Sau khi đóng cửa phòng, anh di chuyển xe lăn đi đến trước máy vi tính, đặt bát bưởi lên mặt bàn, cầm lên một múi cho vào miệng. Chất nước chua chua ngọt ngọt lan tràn khắp miệng, Lê Diễn nhai rất chậm, đợi đến khi tất cả thịt quả đều bị nuốt xuống, anh vẫn còn ngồi ngây ngốc, trong miệng mang theo dự vị chát chát đặc trưng của bưởi. - ---- Nhân gian! Trong đầu Lê Diễn đột nhiêu không hiểu vì sao lại hiện lên hai từ này, không có cách nào gạt đi được. Anh lôi quyển sổ ghi chép ra, bên trong đều là những ý tưởng ngẫu nhiên hiện lên trong đầu được anh tùy tiện viết vào còn có một số hình ảnh nguệch ngoạc, lật đến một trang trống, anh viết xuống một hàng chữ: Một chén thịt bưởi được tách sẵn, lại có thể để anh lần nữa cảm nhận được mùi vị của nhân gian. Lê Diễn khép lại quyển sổ, ném vào ngăn bàn, hai tay chà xát mặt mình, chuẩn bị bắt đầu công cuộc chén nốt phần bưởi còn lại trong bát. Sáng hôm sau, Lê Diễn không tiếp tục ngủ đến 11 giờ, mới hơn 9 giờ sáng anh đã rời giường, lúc Chu Tiếu mua thức ăn trở về đã nhìn thấy anh đang rửa mặt, giật mình mở to hai mắt. "Hôm nay anh dậy sớm thế?" Lê Diễn đang đánh răng, bộ dạng còn ngáy ngủ không để ý đến cô. Anh vẫn chưa tỉnh ngủ, rạng sáng 2 mới lên giường nằm, nhưng do đồng hồ sinh học hình thành trong thời gian dài làm anh trằn trọc mãi đến hơn 4 giờ mới ngủ được. Đồng hồ báo thức reo lúc 9 giờ, anh chỉ mới ngủ được bốn tiếng, đầu óc có chút choáng váng. Chu Tiếu mang thịt bò vào bếp sơ chế rồi cho vào nồi hầm, sau đó lại cầm giấy bút đi đến bàn ăn ngồi xuống. Cửa sổ trong phòng khách nằm ở hướng Đông, buổi sáng rất nhiều ánh nắng chiếu vào, Chu Tiếu mặc trên người chiếc áo lên rộng rãi màu quả quýt, tóc dài xõa vai, ngồi bên bàn tô tô vẽ vẽ, Lê Diễn có chút hiếu kỳ, di chuyển xe lăn dừng lại bên người cô, hỏi: "Cô đang viết gì thế?" "Thực đơn." Chu Tiếu di chuyển tờ giấy qua một chút cho anh xem, "Ngày mai có thể là sáu người ăn, có lẽ Tống Tấn Dương sẽ dẫn bạn gái đến, tôi phải chuẩn bị thực đơn." Lê Diễn cảm thấy cô hơi nghiêm trọng hóa vấn đề: "Quan trọng sao?" "Quan trọng, khẩu phần sáu người ăn ít nhất phải mười món, các món ăn còn phải phối hợp với nhau, hơn nữa còn phải có canh, đồ ăn kèm, nếu không viết ra tôi sẽ mình sẽ sơ suất." Chu Tiếu lại hỏi, "Anh biết mọi người thích hay không thích món nào không?" Lê Diễn nghĩ ngợi, nói: "Mẹ tôi không ăn cay, khẩu vị thiên ngọt, dượng Tống ăn cay, ông ấy thích uống chút rượu vang, thêm một chút đồ nhắm, mấy loại xương xương gân gân ấy, Tống Tấn Dương.....tôi không biết." Chu Tiếu hỏi: "Nhà mình có rượu vang không?" "Không có, chỉ có bia thôi." Lê Diễn nhìn thoáng qua ngăn tủ, bia là mùa hè năm nay Thẩm Xuân Yến mua nhờ Tống Tấn Dương khiêng lên cho anh, Lê Diễn không nghiện rượu bia, cũng không có ai uống cùng, hai thùng bia lớn vẫn còn một thùng mới cứng chưa khui. Chu Tiếu gật gật đầu: "Biết rồi, vậy lát nữa tôi xuống siêu thị dưới lầu mua hai chai." Cô viết xong thực đơn liền đưa cho Lê Diễn xem: "Anh xem một chút, có muốn thay đổi chỗ nào không?" Lê Diễn cầm tờ giấy trên tay nhìn, hai món ăn nhẹ, tám món chính, một món tráng miệng, một đĩa trái cây. Chu Tiếu chuẩn bị mười phần nghiêm túc, lần đầu tiên Lê Diễn nhìn thấy một cơm gia đình so với đi ăn ở nhà hàng còn hoành tráng hơn. Đồ ăn phối hợp với nhau rất khá, anh không có ý kiến gì thêm, có điều lực chú ý của anh đều tập trung vào chữ viết của Chu Tiếu, chữ viết của cô vậy mà lại rất đẹp, Lê Diễn có chút bất ngờ. Một tiểu cô nương nông thôn chỉ mới tốt nghiệp cấp hai, trong tiềm thức của Lê Diễn luôn cho rằng thành tích của Chu Tiếu rất kém cỏi, không thích học đừng nói là chữ sẽ đẹp nói không chừng còn viết sai chính tả. Có điều hiện giờ nhìn thực đơn trên tay, một xíu lỗi chính tả cũng không có, nét chữ mềm mại uyển chuyển, nếu chấm điểm liền có thể chấm điểm tuyệt đối. "Rất tốt, cứ làm theo cái này đi." Anh trả thực đơn lại cho Chu Tiếu, lại nói thêm một câu, "Cô viết chữ khá đấy." Chu Tiếu cắn cắn đầu bút, ánh mắt rất ngượng ngùng. Hai tay Lê Diễn ấn xuống vòng thép trên bánh xe lăn, chuẩn bị trở về phòng, Chu Tiếu gọi anh lại: "Ấy ấy, anh khoan hãy đi, tôi có một chuyện muốn cùng anh thương lượng." Lê Diễn dừng động tác, quay đầu nhìn cô: "Chuyện gì?" "Ngày mai, mẹ anh và mọi người sẽ đến ăn cơm, anh cho tôi chút mặt mũi, đừng cãi nhau với Tống Tấn Dương, được không?" Ánh mắt Chu Tiếu nhìn anh có dè dặt, dường như không quá nắm chắc. Lê Diễn: "...." Nhìn anh kéo căng cái cằm, môi cũng mím chặt, Chu Tiếu có chút sợ: "Vậy....ây da, xem như ngày mai chúng ta là lần đầu ăn bữa cơm gia đình sau khi kết hôn đi, nếu cãi vã thì thật không tốt chút nào, anh chỉ cần, chỉ cần khống chế tính tình một chút thôi, được không? Coi như không phải cho tôi mặt mũi, thì cũng nên cho mẹ anh và dượng Tống chúc mặt mũi chứ." Lê Diễn: "..." Anh lạnh lùng nhìn cô, trong đáy mắt cũng dần lạnh xuống Chu Tiếu chắp tay trước ngực, nháy mắt: "Đi mà ~~~~~" - ------ Đây đại khái là kiểu thảo mai mà Tống Tấn Dương nói nhỉ! Cũng không biết Lê Diễn có trúng chiêu hay không. Lê Diễn rốt cuộc thu thôi ánh mắt chăm chú nhìn Chu Tiếu, nhẹ gật đầu: "Tôi biết rồi." Chu Tiếu thật vui vẻ! Trên mặt lúc này không giấu được nét tươi cười: "Cảm ơn!" Lê Diễn quay đầu, yên lặng trở về phòng. Trong lòng có chút buồn bực, chẳng lẽ tính tình của mình thối đến dạng này sao? Cần Chu Tiếu thay anh phòng hờ? Bò kho hầm xong, khắp phòng đều phảng phất mùi thơm, Lê Diễn bụng rất đói, lại không chịu xú mặt ra hỏi Chu Tiếu khi nào có thể ăn. Ở trong phòng chờ một hồi lâu, cuối cùng cũng nghe được Chu Tiếu gọi anh: "Lê Diễn, ăn thôi nào!" Đến lúc được ăn, anh lại lề mề ở trong phòng đợi mấy phút mới di chuyển xe lăn ra khỏi phòng. Mì bò kho được bày sẵn trên bàn, nguyên một tô lớn, mì nhiều, thịt bò cũng nhiều, còn có thêm rau xanh và một cái trứng chần nước sôi, chính giữa còn có một nhúm rau thơm, hương thơm ngào ngạt. Lê Diễn cảm nhận được dạ dày của mình đang gào thét, bọn chúng tựa hồ đang nói: "Ta muốn ăn! Ta muốn ăn! Ta muốn ăn a a a! - ------- Mình đói đến phát điên rồi sao??? Chu Tiếu bưng lên một món khác đặt lên bàn, lại đưa cho Lê Diễn một hộp sữa bò: "Mỗi ngày uống một hộp, giúp bổ sung canxi." Lê Diễn gắp một cục thịt bò cho vài miệng, thịt mềm rục, ăn ngon vô cùng! Anh ngập ngừng nói: "Bữa ăn tiêu chuẩn như vầy, mỗi tháng tôi đưa cô 500 tệ có vẻ không đủ?" Chu Tiếu bới một bát cơm, ngồi xuống đối diện với anh, ha ha cười lên: "Không đâu, nếu không đủ tôi sẽ nói với anh, anh muốn ăn gì cứ nói, không cần tính toán rõ ràng như vậy, tiền nhà thêm tiền điện nước anh không thu tôi đồng nào, tôi còn lời to í." "Ừm, cám ơn." Lê Diễn gật gật đầu, gắp lên từng đũa mì bắt đầu ăn. Chu Tiếu nhìn anh ăn ngon lành, trong lòng thật cao hứng, cảm thấy sáng nay Lê Diễn có chút khác lạ, tính tình tốt hơn rất nhiều, không cùng cô hô to gọi nhỏ, Chu Tiếu cảm thấy thật hài lòng. - ------- Thứ năm, Chu Tiếu được nghỉ, chuẩn bị kỹ càng tất cả đồ ăn, chờ cả nhà Thẩm Xuân Yến buổi chiều ghé đến. Buổi sáng cô quét dọn vệ sinh, ngoại trừ phòng của Lê Diễn, những nơi khác đều được dọn dẹp sạch sẽ tươm tất, lại giống như có phép thuật hô biến ra một cái hộp đựng mứt bốn ngăn, bên trong đựng rất nhiều mứt hoa quả, hạt dưa và sô cô la. Lê Diễn cảm thấy rất thần kỳ: "Cô lấy hộp đựng mứt này từ đâu thế?" Chu Tiếu còn đang bày một đĩa quýt, trả lời: "A, là của nhà anh đấy, tìm thấy trong ngăn tủ ở phòng bếp." Khó trách Lê Diễn cảm thấy trông cái hộp này rất quen, trong nhà nhiều năm không đón khách, loại đồ vật này cũng không có chỗ mà dùng. Anh nhìn Chu Tiếu đi tới đi lui làm việc, có chút áy náy, hỏi: "Cần tôi giúp gì không?" Chu Tiếu nhìn anh cười xấu xa một tiếng, nói: "Có chứ!" Cô xách một túi lớn đậu đường, giao cho Lê Diễn: "Anh giúp tôi lột đi." Lê Diễn: "...." Anh nhận lấy túi đậu và một chén không, hỏi: "Sao cô không mua loại đã được lột sẵn ấy?" "Anh ngốc sao? Loại lột sẵn đắt hơn nhiều, người ta tính thêm tiền công lột đậu." Chu Tiếu nắm lấy tay vịn xe lăn phía sau, trực tiếp đẩy anh đến bên bàn ăn, "Tranh thủ thời gian làm việc đi!" Lê Diễn không lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi bên bàn lột đậu đường. Hơn hai giờ chiều, Thẩm Xuân Yến một mình đến trước, mang theo một cái túi làm bằng chất liệu bảo vệ môi trường, Chu Tiếu mở cửa đón bà: "Mẹ mới đến ạ." "Ừ ừ, ngoan." Thẩm Xuân Yến đưa túi cho Chu Tiếu, cô nhìn vào bên trong, ngây ngẩn một chút. "Là kẹo cưới." Thẩm Xuân Yến cười ha hả, nói: "Lát nữa mẹ muốn đến nhà hàng xóm cũ tặng kẹo cưới, Tiếu Tiếu, con đi với mẹ nhé." Lê Diễn nghe thấy, cũng chuyển xe lăn đi đến, sắc mặt phi thường kém: "Kẹo cưới gì chứ?" "Hai con kết hôn, phải phát kẹo cưới cho hàng xóm, đây là quy củ nha." Thẩm Xuân Yến năm tay Chu Tiếu, nói với Lê Diễn, "Cũng không bắt con phải đi, mẹ đi với Tiếu Tiếu là được, cũng chỉ có mười mấy nhà, rất nhanh là xon." Chu Tiếu nhìn sắc mặt Lê Diễn không đúng, vội vàng trừng anh ra hiệu, Lê Diễn lườm cô một hồi, "hừ" một tiếng trở về phòng. "Chậc chậc chậc, xem cái nết nó kìa...." Thẩm Xuân Yến thở dài, "Tiêu Tiếu, bây giờ chúng ta đi đi, phát xong trở về nấu cơm, mẹ phụ con." Chu Tiếu gật gật đầu. Thẩm Xuân Yến kéo tay Chu Tiếu cùng đi ra cửa. xung quang đều là hàng xóm và đồng nghiệp cũ, hơn hai mươi năm có rất nhiều người đã bán nhà rời đi nhưng một số khác vẫn còn lưu lại, Thẩm Xuân Yến dựa vào ký ức, đến từng nhà từng nhà tặng kẹo cưới. Tất cả mọi người sau nghe nói Lê Diễn kết hôn, lại nhìn thấy vợ anh là Chu Tiếu, trên mặt đều không giấu được kinh ngạc, nhưng đại đa số mọi người đều nhanh chóng vui vẻ, lại không ngừng nói chúc mừng Thẩm Xuân Yến, khen Chu Tiếu quả là xinh đẹp, nhu mì nết na. Chu Tiếu luôn luôn mang theo nụ cười trên mặt, cũng không biết bản thân "xinh đẹp" ở đâu, "nhu mì, nết na" từ đâu mà thấy được, chỉ là trước sau như một đối với mỗi nhà từ trên xuống dưới dạ thưa "cô, chú, bác", nhìn kẹo trong tay Thẩm Xuân Yến từng hộp từng hộp được phát đi. Chỉ có một gia đình tương đối khác biệt, Chu Tiếu cảm nhận được Thẩm Xuân Yến và người phụ nữ trung niên kia giữa họ dường như đang giương cung bạt kiếm. Hai người nói chuyện cũng không mấy êm đẹp, người phụ nữ mập dùng đôi mắt tam giác đánh giá Chu Tiếu, mang theo ý tứ khinh thường vô cùng rõ ràng. Chu Tiếu không rõ vì sao lại tặng kẹo cưới cho người này, Thẩm Xuân Yến và bà ta rõ ràng từng xảy ra hiềm khích. "A Quyên, A Diễn nhà tôi kết hôn, đây là Chu Tiếu, con dâu của tôi, hôm nay đặc biệt dẫn đến phát kẹo cưới cho hàng xóm." Thẩm Xuân Yến ôm tay Chu Tiếu, kẹo mừng cho người phụ nữ mập. Người phụ nữ mập ngoài cười nhưng trong không cười, "Ôi trời, vậy thì phải chúc mừng, A Diễn nhà mấy người phúc khí thật lớn, thế mà lại có thể cưới được lão bà trẻ trung như vậy." Thẩm Xuân Yến nói: "Chị nói lời này tôi nghe rất không lọt tai, A Diễn nhà tôi cũng không kém, nó và Chu Tiếu là tự do yêu đương, lưỡng tình tương duyệt, duyên phận đến rồi ai cũng không cản nổi." "Ái chà chà, tiểu cô nương đây cũng thật can đảm." Người phụ nữa mập nói, "Tiểu Chu là người ở đâu? Làm công việc gì?" Chu Tiếu còn chưa mở miệng, Thẩm Xuân Yến liền nói: "Con bé làm trong cửa hàng, mặc dù không phải người địa phương, nhưng thông minh tháo vát, đối xử với A Diễn nhà tôi rất tốt!" Chu Tiếu: "....." "Rất tốt." Người phụ nữ mập nắm hai hộp kẹo trong tay, cười nói, "Vậy tôi chúc nhà chị sớm sinh quý tử." Nói xong, bà ta không chút khách khí đóng cửa lại. Chu Tiếu mang theo một bụng nghi vấn cùng Thẩm Xuân Yến xuống lầu. Thẩm Xuân Yến quay đầu nhìn cô một cái, nói: "Người vừa rồi kia, lúc trước đã từng giới thiệu đối tượng cho A Diễn." Chu Tiếu nhìn bà. "Không biết là họ hàng xa mấy đời của bà ta, lớn hơn A Diễn ba tuổi, vậy mà dám nói với mẹ là chỉ mới học năm ba đại học, ngậm thìa vàng, mẹ nhổ vào!" Thần sắc Thẩm Xuân Yến không giấu được căm phẫn. Trực giác mách bảo Chu Tiếu, những lời tiếp theo nghe được sẽ không tốt đẹp gì. "Kết quả, là một đứa bại não, đi đường nghiêng nghiêng ngả ngả, nói chuyện cũng không mạch lạc, từ nhỏ tới lớn chưa đọc qua quyển sách nào!" Thẩm Xuân Yến nói đến đây liền giận không chỗ phát tiết, "A Quyên cố tình giấu giếm không nói rõ với mẹ! Mẹ cũng là ngu muội, không tìm hiểu kỹ tình huống đã mời người ta tới nhà. Con cũng biết tính nết của A Diễn rồi đó, nó vừa nhìn thấy cô gái kia liền lập tức nổi điên, tới cái bàn cũng suýt bị nó nhấc lên! Về sau ả A Quyên này lại còn trách mẹ, nói họ không chướng mặt A Diễn thì thôi đi A Diễn còn bày đặt chướng mắt người ta, nói cô gái kia có tới hai căn nhà!" Thẩm Xuân Yến tức không chịu được, cau mày nói: "Hai căn nhà thì lớn lắm sao?! A Diễn nhà mình chẳng qua là gặp việc ngoài ý muốn! Sao có thể để bọn họ khi dễ như vậy! Hoàn cảnh lúc đó con không nhìn thấy, ai, mẹ thật sự là đau lòng muốn chết! Cho nên bây giờ con kết hôn với A Diễn, mẹ nhất định phải dẫn đến cho mụ ấy nhìn! Để mụ biết, A Diễn nhà mình vẫn sẽ có cô gái tốt thương nó!" Nghe Thẩm Xuân Yến giải thích xong, Chu Tiếu không đáp lời được. Trong nội tâm rất khó chịu, vô cùng vô cùng khó chịu, nhưng thành thật mà nói lại không có cách nào nói ra mấy câu an ủi Thẩm Xuân Yến. Chu Tiếu ngẩn người nhìn theo bóng lưng của Thẩm Xuân Yến Cô và Lê Diễn chỉ kết hôn giả, giao thỏa thuận trong hợp đồng, một năm sau, ba năm sau khi đó bọn họ bởi vì "tình cảm không hợp" mà ly thân, thậm chí là sẽ ly hôn sau đó, không biết sự tự hào này của Thẩm Xuân Yến cũng theo đó mà hoàn toàn sụp đổ hay không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]