Chương trước
Chương sau
Chờ một lúc cũng gọi đến tên Chu Tiếu và Lê Diễn, hai người cùng đến trước quầy, nhân viên làm thủ tục cho họ là một chị gái hơn bốn mươi tuổi mập mạp, bảo hai người điền thông tin, chuẩn bị hồ sơ.
Vẻ mặt Chu Tiếu có chút cổ quái, bộ dạng lúc cầm căn cước và giấy xác nhận hộ khẩu còn che che giấu giấu.
Lê Diễn sinh nghi, đưa tay về phía cô: "Đưa căn cước của cô cho tôi xem một chút."
Chu Tiếu lập tức đem thẻ căn cước chặn trước ngực, trợn mắt lắc đầu.
Lê Diễn nhíu mày: "Sao thế? Chẳng lẽ căn cước của cô là giả?"
Chị gái mập kia ngồi phía sau quầy nghe vậy cũng đưa mắt nhìn Chu Tiếu.
Chu Tiếu cả giận: "Đương nhiên là thật!"
"Thật vì sao không đưa tôi xem?" Lê Diễn nói, đưa tay qua muốn cướp thẻ căn cước của cô, Chu Tiếu không dám chạy lại không muốn đưa anh xem, nắm thẻ căn cước trong tay né trái né phải, hai người ở trước mặt chị gái mập kia bày ra cảnh tượng đôi tình nhân đùa giỡn một cách kỳ lạ.
Cuối cùng Chu Tiếu dứt khoát đứng lên, tay phải cầm thẻ căn cước giơ cao hơn đỉnh đầu, tư thế giống như Đổng Tồn Thủy lấy thân phá lô-cốt. Dạng này, Lê Diễn ngồi xe lăn cho dù tay dài cũng với không tới.
Anh ngửa đầu nhìn cô, nghiến răng nói: "Ngồi xuống."
Chu Tiếu lắc đầu: "Anh không được lấy căn cước của tôi thì tôi mới ngồi!"
Lê Diễn càng sinh nghi: "Vì sao không để tôi xem? Căn cước của cô có hình thù gì khác người sao?"
"Không có! Dù sao cũng không cho anh xem." Chu Tiếu thở phì phò, "Nếu anh nhất quyết muốn xem, tôi sẽ không chuyển tiền!"
"Được lắm, nếu cô không chuyển tiền thì tôi lập tức ly hôn." Lê Diễn cũng không nhịn, "Dù gì đời này tôi cũng không định kết hôn, chuyển hay không thì tùy cô."
Chị gái mập kia nghe vào mấy lời vừa rồi cảm thấy hình như không đúng, hỏi: "Này, hai người nói gì thế? Chuyển tiền? Ly hôn? Không phải hai người đến đây là kết hôn à? Nếu ly hôn thì sang quầy bên kia, quầy này không phải."
Chu Tiếu lập tức cười hề hề: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chúng em chỉ đùa thôi, chúng em đến là kết hôn, kết hôn."
Lúc này Lê Diễn đột nhiên giữ chặt tay trái đang buông lõng của Chu Tiếu, dùng sức kéo cô ngồi xuống ghế. Lại thừa lúc Chu Tiếu còn đang sửng sốt, nhoáng một cái cướp đi thẻ căn cước trong tay cô.
Chu Tiếu cũng không tức giận mà đòi lại, chỉ là ngây ngốc nhìn tay trái của mình, mấy giây vừa rồi, trên tay cô vẫn còn lưu lại hơi ấm của Lê Diễn. Cô ngẩng đầu nhìn anh, mặt có chút nóng, Lê Diễn đang nhìn thẻ căn cước trong tay đột nhiên "Phụt" một tiếng cười ha hả.
Đây chính là trạng thái không kịp chuẩn bị thì bị chọc cười, nụ cười đặc biệt sáng lạn, tự nhiên. Chu Tiếu ngơ ngẩn nhìn anh, nghĩ thầm hóa ra anh vẫn có thể cười như vậy, sớm biết có thể làm anh cười thì ban đầu cô sẽ không cùng anh tranh giành.
"Chu Tiếu Hoa." Lê Diễn đọc lên họ tên đầy đủ trên căn cước, châm chọc nói: "Ba mẹ cô thật có ý tứ nha, bông hoa xinh đẹp."
Anh lại nhìn qua ảnh chụp của Chu Tiếu trên thẻ căn cước, hẳn là chụp từ mấy năm trước, Chu Tiếu chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, ngũ quan còn chưa trổ hết, trên đầu là kiểu tóc ngắn giống nam sinh, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt rụt rè, nhìn vào liền biết là một tiểu cô nương nông thôn điển hình, vẻ mặt hết sức nghiêm túc mà nhìn vào ống kính.
Chu Tiếu đưa tay đoạt lại thẻ căn cước từ tay Lê Diễn, buồn bực nói: "Không được gọi tên trên căn cước của tôi."
Lê Diễn bĩu môi.
Chu Tiếu nhìn anh đưa tay: "Vậy thẻ căn cước của anh đâu, tôi cũng muốn xem một chút."
"Dựa vào cái gì?" Lê Diễn mới không để ý tới cô, đưa thẻ căn cước và hộ khẩu cho chị gái mập. Chu Tiếu đang muốn nổi giận, chị gái mập lại trực tiếp đem thẻ căn cước của Lê Diễn đưa cho cô, "Đây, hai người thật biết đùa, kết hôn đến nơi rồi mà còn chưa xem căn cước của nhau ư? Tiểu cô nương, em nhìn cẩn thận một chút."
Lê Diễn tức giận đến cái mũi cũng muốn lệch, Chu Tiếu lại vui vẻ nhận lấy căn cước, trước tiên nhìn ảnh chụp, Lê Diễn năm mười sáu tuổi chính là một chàng trai anh tuấn rạng ngời, tóc ngắn gọn gàng, mắt sáng như sao, trên môi còn đang cười mỉm rất ngoan ngoãn. Lại nhìn qua nơi ghi họ tên.....nhìn một cái, Chu Tiếu lập tức cười ngặt nghẽo: "Ha ha ha ha ha ha...."
Cô dựa vào quầy mà cười, Lê Diễn thiếu chút bùng nổ, híp mắt nói: "Buồn cười vậy sao?"
"Vừa rồi anh còn cười tôi!" Chu Tiếu cầm thẻ căn cước đặt lên bàn, nơi ghi họ tên chình ình một hàng chữ: Lê Diễn Diễn.
"Ba mẹ anh cũng thật có ý tứ, anh là con trai mà sao lại lấy tên trùng thế? Ha ha ha ha ha ha.... Diễn Diễn....ha ha ha ha ha..."
Cô cười đến mức không dừng được, Lê Diễn sắp bị cô chọc cho tức chết, "Không được cười!"
"Được được, để tôi thở cái đã."Chu Tiếu thấy anh giận thật thì vội điều chỉnh hơi thở. Nhưng nhìn đến ảnh chụp của Lê Diễn và họ tên trên thẻ căn cước, vẫn không nhịn nổi mà cười thêm hai tiếng.
Đây chính là cười trên nỗi đau cũng người khác, vốn dĩ cho rằng nếu để anh nhìn thấy họ tên của mình thẻ nhất định sẽ bị anh chê cười, nhưng nào ngờ, hai người bọn họ chính là kẻ tám lạng người nửa cân.
"Cô còn cười!" Lê Diễn nhỏ giọng rống.
Chị gái mập không thuận mắt, trừng anh: "Chị nói nè em trai, sao cậu lại hung dữ với vợ mình như thế? Hai đứa sau khi kết hôn chính là ở cùng một chỗ sinh hoạt, đối xử với nhau thật tốt như người một nhà. Hôn nhân rất là thiêng liêng cậu biết không?"
Nhìn xe lăn của Lê Diễn một cái, chị gái mập lại từ tốn nói: "Chị không phải có thành kiến với cậu, chỉ là cậu hẳn phải thật lòng nắm chắc...kết hôn cũng không dễ dàng, đừng làm tổn thương con gái người ta."
Chị ta cố ý né tránh ba chữ "người tàn tật", Chu Tiếu rất sợ Lê Diễn lại nổi giận, không khỏi nhìn anh một chút, may mắn, anh cũng không có hành động gì quá khích, chỉ yên lặng gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý."
Hòa thành tất cả thủ tục, hai bản hôn thú được phát đến tay, mỗi người giữ một bản.
Chu Tiếu mở ra xem, đập vào mắt cô chính là ảnh chụp của cô và Lê Diễn, trong ảnh đầu của cô hơi nghiêng về phía anh, cười rất ngọt ngào. Còn Lê Diễn là bộ dạng ngoài cười trong không cười, gò má gầy guộc, màu da tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, kiểu tóc còn lộn xộn, nhưng Chu Tiếu vẫn như cũ cảm thấy anh thật đáng yêu.
Chu Tiếu Hoa kết hôn cùng Lê Diễn Diễn.
Hai cái tên xa lạ, hai cái người xa lạ.
Chu Tiếu xem xong giấy hôn thú, nhịn không được lại muốn đùa giỡn Lê Diễn: "Anh Lê Diễn Diễn, về sau xin chiếu cố nhiều hơn."
Lê Diễn chuyển xe lăn, hừ lạnh: "A, được, cô Chu Tiếu Hoa."
"Anh thật muốn đấu?" Chu Tiếu cảm thấy cái người này cũng thật xấu bụng.
Lê Diễn ngẩng đầu liếc cô: "Là cô gọi tôi trước còn gì, dù sao tên tôi cũng không có vấn đề gì, Diễn Diễn so với Tiếu Hoa thì vẫn còn êm tai lắm."
Chu Tiếu cũng châm chọc: "Vậy à? Lúc anh sáu bảy mươi tuổi bị gọi là Lê Diễn Diễn, anh có thấy êm tai không?"
Lê Diễn ờ thơ nói: "Cô yên tâm, tôi không sống đến sáu mươi tuổi đâu."
Chu Tiếu nhất thời nghẹn họng, nhìn bóng lưng Lê Diễn đẩy xe lăn đi ra cửa chính, nửa ngày mới mở miệng: "Phi phi phi, mấy lời này anh đừng có nói lung tung."
Ba người Thẩm Xuân Yến đứng chờ bên ngoài, vì chuyện Lê Diễn đột nhiên muốn kết hôn làm cho Tống Tấn Dương cảm thấy rất hiếu kỳ, hỏi Thẩm Xuân Yến nguyên nhân là gì, Thẩm Xuân Yến liền nói với anh những gì mình biết.
Tống Tấn Dương nghe xong cũng chấn kinh: "Chu Tiếu nói bản thân là fan hâm mộ của Lê Diễn? Hai người bọn họ còn hẹn hò trên mạng hai năm?"
"Chu Tiếu rất sùng bái A Diễn, ánh mắt lúc nhìn A Diễn rất đặc biệt, dì tuyệt đối không có nhìn nhầm! Mặc dù hai người bọn họ gặp mặt không bao lâu, nhưng là vừa thấy đã yêu, không phải là...cái gì ấy nhỉ Lão Tống, yêu đương trên mạng gì ấy nhỉ?"
Tống Hoa: "Thấy xong sốc xĩu"
Thẩm Xuân Yến: "Đúng đúng đúng, chính là câu đó! Hai người bọn họ vừa gặp đã vừa ý đối phương, hắc hắc!"
Lời này chỉ có thể lừa được Thẩm Xuân Yến, không thể lừa được Tống Tấn Dương, Tống Tấn Dương biết bút danh của Lê Diễn, cũng từng đọc qua truyện anh viết, loại thành tích èo uột kia mà có thể câu được một nữ fan hâm mộ cuồng nhiệt? Lừa quỷ à?
Tống Tấn Dương tuy tò mò nhưng cũng không nói toạc ra, cười ha hả nói: "Nếu vậy A Diễn thật là lợi hại."
Thẩm Xuân Yến đã lâu không được nở mày nở mặt một phen, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên! A Diễn chúng ta hiện giờ chẳng qua là hơi gầy một chút, mặt mũi vẫn như cũ đẹp trai nha, lại có tài, nếu không phải bởi vì mất chân thì làm sao đến lượt Chu Tiếu! Aiii....Tiểu cô nương tuy rằng chỗ nào cũng tốt, nhưng trình độ lại hơi kém, đến bằng cấp ba cũng chưa có, còn là một người làm thuê."
Tống Tấn Dương như có điều suy nghĩ, hỏi: "Hai người vì sao lại gấp rút kết hôn như vậy? Sao không tìm hiểu nhau thêm một thời gian?"
Đối với người trong nhà, Thẩm Xuân Yến cũng không che giấu mà nói thẳng điều trong lòng: "Kết hôn sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt. Chúng nó tạm thời không tổ chức hôn lễ, ở trong nhà dì, A Diễn lại không có tiền, kết hôn xong Chu Tiếu lập tức có thể danh chính ngôn thuận dọn vào ở, kỳ thật A Diễn cũng không bị thiệt thòi gì."
Tống Tấn Dương cảm thấy hơi giật mình: "Hai người họ không tổ chức hôn lễ? Vì sao?"
"Không biết, chỉ nói là muốn lõa hôn, tiết kiệm tiền." Thẩm Xuân Yến nghĩ ngợi, nói, "Cũng có thể là do A Diễn không đồng ý, con xem thằng bé này sẽ nguyện ý đi lên lễ đường thành hôn hay sao?"
Tống Tấn Dương tưởng tượng một chút, dựa vào tính cách của Lê Diễn, muốn cậu ta ở trước mặt đông đảo khách khứa ngoan ngoãn thực hiện nghi thức thành hôn, vậy chẳng thà để anh tin con heo cũng có thể bay.
"Ha ha." Tống Tấn Dương gật đầu," Nói vậy, A Diễn và em dâu suy nghĩ cũng rất thấu đáo."
Lê Diễn cùng Chu Tiếu đi ra cổng cục dân chính.
Nhìn thấy hai người hoàn thành thủ tục đăng ký, trên tay còn cầm hai cái hôn thú, Thẩm Xuân Yến cười đến mức miệng cũng muốn ra tận mang tai. Bà nói hôm này là ngày lành tháng tốt, chi bằng cả nhà cũng nhau đi ăn một bữa cơm, xem như là chúc mừng.
Lê Diễn còn lâu mới nguyện ý cùng Tống Tấn Dương ăn cơm, một câu liền từ chối, cũng không nói lý do.
Không khí nhất thời trở nên xấu hổ, vẫn là Chu Tiếu đứng ra hòa giải: "Dì, lúc nãy cháu và A Diễn đã bàn với nhau, tụi cháu vẫn còn chưa ăn cơm riêng cùng nhau bao giờ, cho nên hôm nay cháu muốn cùng anh ấy đi ăn tối, xem như là kỷ niệm. Chờ lần sau, mời dì và dượng còn có...Tấn Dương ca ca đến nhà cùng ăn bữa cơm, cháu sẽ tự mình xuống bếp, để mọi người thưởng thức trù nghệ của cháu ạ."
Nghe đến bốn chữ "Tấn Dương ca ca" Lê Diễn liền liếc mắt nhìn Chu Tiếu một cái, Chu Tiếu lại làm như không thấy, Tống Tấn Dương thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.
"Đúng đúng đúng, hai đứa tự mình đi đi, chúng ta cũng không ở đây cản trở nữa." Thẩm Xuân Yến cười toe toét, cầm tay Chu Tiếu nói, "Có điều, Tiếu Tiếu, con chẳng phải là nên đổi cách xưng hô sao?"
Chu Tiếu ngẩn người, lập tức liền cười gọi: "Thưa mẹ."
"Ây ây ây, thật ngoan!" Thẩm Xuân Yến từ trong túi lấy ra một bao lì xì, nhét vào trong tay Thư Tiếu, "Ai da, đây là mẹ và dượng cho con, con gả cho A Diễn đến một cái nghi thức cũng không có, trong lòng mẹ thật sự là áy náy, bao lì xì này con nhất định phải lấy, về sau cùng với A Diễn chung sống hòa thuận."
Chu Tiếu nhìn Lê Diễn một chút, Lê Diễn gật gật đầu, Chu Tiếu liền nhận lấy bao lì xì: "Cám ơn mẹ."
Tống Tấn Dương đứng một bên khoanh tay xem kịch hay, lúc này lại mở miệng nói: "Em dâu, hai người hẹn hò ăn tối một hồi trở về Lê Diễn lên lầu như thế nào đây?"
"A...." Chu Tiếu lúc này mới phát giác, lại nhìn về phía Lê Diễn.
Lê Diễn nhìn Tống Tấn Dương, lạnh lùng nói: "Cậu tự lo cho mình trước đi."
Tống Tấn Dương cười: "Lời này là cậu nói nhé, buổi tối tôi còn phải đi hẹn hò, đến lúc đó đừng có gọi cho tôi đấy."
Lê Diễn nghiêng đầu nhìn đi nơi khác.
Tống Hoa nói: "A Diễn, lát nữa con trở về thì cứ gọi điện cho dượng, dượng ở dưới lầu đợi con."
"Không cần, cháu tự mình lên lầu." Lê Diễn mạnh miệng.
Thẩm Xuân Yến nói: "Con lên bằng cách nào?"
"Mẹ quản nhiều như vậy là gì?!" Lê Diễn lại cáu kỉnh, "Con cũng đâu phải đứa nhỏ ba tuổi! Muốn lên lầu cũng cần người hầu hạ sao? Con nói con có thể tự mình lên thì tự mình lên! Mọi người đi được rồi, Chu Tiếu! Chúng ta đi ăn cơm!" Nói xong, anh xoay bánh xe lăn qua một hướng khác, cũng không thèm quay đầu lại.
Chu Tiếu vội vàng cúi chào tạm biệt ba người Thẩm Xuân Yến sau đó đuổi theo sau Lê Diễn.
Thẩm Xuân Yến lo lắng nhìn theo bóng lưng Lê Diễn, gạch lót đường trên vỉa hè không được bằng phẳng, Lê Diễn di chuyển xe lăn đi qua cả người đều lắc lư không biết có ổn không. Từ trước đến nay mỗi lần con trai xuống lầu đều có bà bên cạnh, nhưng lúc này thằng bé lại có vợ liền quên mẹ.
Thẩm Xuân Yến có chút tủi thân, Tống Tấn Dương an ủi bà: "Dì, cứ để A Diễn đi đi, cậu ta còn có vợ ở bên cạnh mà, cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho cậu ta."
"Dì lo nó không lên lầu được." Thẩm Xuân Yến thấp giọng nói.
Tống Tấn Dương nói: "Chúng ta đều biết rõ, A Diễn đều có thể tự mình xuống lầu, chỉ là tư thế có chút khó nhìn cũng hơi mất thời gian thôi. Lần này có Chu Tiếu giúp đỡ, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."
Thẩm Xuân Yến có chút áy náy: "Tấn Dương, con đừng trách A Diễn, thằng bé bây giờ hơi gắt gỏng, đôi lúc sẽ chọc giận con, con đừng để bụng."
Tống Tấn Dương cười, "Con biết, A Diễn trước nay luôn không ưa con, chúng con ầm ĩ mười năm rồi, con cũng không giận dỗi cậu ấy làm gì, nhìn thấy A Diễn kết hôn, con thật sự rất vui."
Tống Hoa vỗ vai con trai, chốt lại vấn đề: "Được rồi, vậy chúng ta trở về thôi, qua tuần thu xếp thời gian, chúng ta cùng đến chỗ A Diễn ăn cơm. Tấn Dương, con gọi luôn Tiểu Tụng nhé, em con vẫn chưa gặp qua Tiểu Tụng đâu."
"Được." Tống Tấn Dương đồng ý, ba người lên xe, cùng trở về nhà Tống Hoa.
—————-
Lê Diễn vẫn một mực điều khiển xe lăn đi trên vỉa hè, Chu Tiếu cũng một mực đi theo bên cạnh anh, bọn họ vừa rồi đi một đoạn khá xa, cô nhìn Lê Diễn xoay xe lăn có chút vất vả, hỏi: "Muốn tôi đẩy giúp anh không?"
"Không cần."
"Vậy..."
Lại đi thêm một đoạn, Chu Tiếu hỏi: "Lê Diễn, rốt cuộc anh muốn đi đâu vậy? Tôi thấm mệt rồi."
Bởi vì tôn trọng người lớn, hôm nay Chu Tiếu không mang giày thể thao mà mang một đôi giày da kiểu oxford, bởi vì bình thường ít mang, lúc này gót chân đã bị mài đến rách da, mỗi lần bước một bước đền rất đau. Lê Diễn cũng không có ý dừng lại, nói là ăn cơm nhưng anh cũng không biết đi đâu, Chu Tiếu lại hỏi thêm một lần.
Lê Diễn rốt cục cũng ngừng lại, điều khuyển xe lăn lâu như vậy, anh cũng đã thấm mệt. Nhìn xung quanh một chút, nhất thời cũng không biết mình đang ở đâu, đã rất lâu anh không xuống đường đi loanh quanh thế này, hết thảy mọi thứ quanh đều lạ lẫm, cộng thêm ánh mắt soi mói của người đi đường làm anh đứng ngồi không yên, lúc này chỉ muốn nhanh trốn đi.
"Cô muốn ăn gì?" Lê Diễn hỏi.
Chu Tiếu đáp: "Tôi ăn gì cũng được, tùy theo ý anh."
Lê Diễn quan sát bốn phía, nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một quán gà, liền đưa tay chỉ: "Vậy đi chỗ đó đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.