*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Khiêm bị một đám thanh niên trẻ tuổi vây quanh bắt lên sân khấu, vốn định lên nói lời mở đầu nghiêm túc một chút, lại thường xuyên bị người ta hi hi ha ha cắt ngang, cuối cùng bóp trán bất đắc dĩ nhìn Lâm Ngữ Khê cuối cùng đã cướp chủ đề của y: “Cô cứ lên nói là được rồi.”
Người kia cười híp mắt nhìn y: “Vậy đâu được chứ, là lão tổng, đương nhiên anh phải nói chuyện… Nếu không nói được, vậy hát một bài hát cho chúng tôi đi!”
Cô vừa dứt lời, dưới đài đều là tiếng phụ hoạ, còn có chút nghịch ngợm huýt sáo lên. Hứa Khiêm dở khóc dở cười: “Thì ra mấy người ở đây chờ tôi là vì như vậy phải không?”
Giang Thành Vọng dẫn đầu quấy rối: “Hát một bài! Hát một bài!”
Cuối cùng Hứa Khiêm vẫn thoả hiệp, y hất tóc, tháo cà vạt ra: “Nói đi, muốn nghe gì?”
Dưới sân khấu toàn tiếng thét chói tai, còn lộn xộn đề cử cái gì cũng có, nào là Chiếc Giày Trượt, Trái Táo Nhỏ… Về sau Hứa Khiêm không chịu nổi nữa, vung tay lên, hướng về phía người điều chỉnh âm thanh ở bên kia nói to: “Phát nhạc ngẫu nhiên đi.”
“Cái này không được đâu lão tổng! Ngộ nhỡ ra một bài anh không biết, vậy phải làm sao…”
“Lo nhiều vậy làm gì chứ? Không biết thì liền cắt ngang bài hát, tôi xem có ai dám ngăn cản tôi.” Xong rồi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-kien/2178935/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.