Đã thật lâu rồi y không trải qua loại cảm giác vô lực này, từ sau khi công ty được thành lập, sự nghiệp ngày càng đi lên, dọc đường cũng chưa từng gặp qua việc quan trọng gì không trôi chảy. Xuôi gió xuôi nước cho đến ngày hôm nay, bỗng nhiên Hứa Khiêm hiểu ra, hết thảy của hôm nay là dùng thứ y đã mất đi để đổi lấy…
Hồi ức từ rất lâu kia dâng lên cuồn cuộn, huyệt thái dương nhói đến đau, kích thích lỗ mũi cay cay, mắt nóng lên. Hứa Khiêm không yếu ớt như vậy, nhưng không đến mức sức mạnh vô địch, y chỉ là theo thói quen, thói quen cô quạnh một thời gian dài cho đến nay, thói quen thẳng sống lưng vào bất cứ lúc nào ——
Tiếp đó, bên cạnh y có một bàn tay vươn ra rồi nhẹ nhàng khoác lên bả vai.
Theo bản năng, Hứa Khiêm run rẩy lên.
Cách một lớp áo quần, y thậm chí không cảm giác được bàn tay kia là ấm hay lạnh, là mềm hay cứng, nhưng ít ra khiến y hiểu rõ, vào giờ phút này, y không hề cô độc.
Dường như Nghiêm Mạc nhích tới gần thêm một chút, mùi nước hoa* từ người hắn truyền tới, xen lẫn giữa mùi nước khử trùng lạnh như băng, hợp lại như là độ ấm trong ảo giác.
(*Nước hoa: ở đây tác giả ghi là “古龙水”, có nghĩa “eau de cologne”, mùi thường khá nhẹ nhàng chỉ có tỉ lệ tinh dầu trong khoảng 2 – 4%)
Hứa Khiêm ngồi yên lặng trên ghế, sau một lúc lâu đứng dậy, nói: “Cậu giúp tôi trông chừng một lúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-kien/2178928/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.