Một đêm cứ bình yên trôi qua như vậy, ngày hôm sau Mễ Tô xuất viện, Nghiêm Mạc lái xe tới đón, Hứa Khiêm không an tâm, ôm mèo ngồi ở phía sau theo hắn về nhà.
Rõ ràng chỉ mới vài ngày không tới, nhưng giống như đã hơn nửa tháng, Hứa Khiêm sửng sốt đứng ở huyền quan, mãi cho đến khi Nghiêm Mạc thúc giục mới phản ứng lại.
“Dép đặt trong tủ giày, nhớ thay.”
Hứa Khiêm không tình nguyện lắm hứ một tiếng, thành thành thật thật cất giày da, ngẩng đầu đã nhìn thấy một cục lông màu trắng nhào tới, cuộn vào trong ngực y kêu meo meo.
Trong tay Nghiêm Mạc cầm một cái vòng xích mèo, dây da rất nhỏ rất mềm, vừa nhìn chính là làm từ da thật; ngay chính giữa cái vòng treo một quả chuông nhỏ, khẽ động liền kêu leng keng, lanh lảnh êm tai.
Mễ Tô hình như không thích đồ chơi này lắm, ban nãy Nghiêm Mạc muốn mang cho nó liền chạy trốn, bây giờ chôn trong ngực Hứa Khiêm ra sức làm nũng, móng vuốt nhỏ cào loạn áo sơ mi, còn vươn đầu lưỡi trắng nõn liếm mặt y.
Hứa Khiêm vuốt lông, nghi hoặc nhìn Nghiêm Mạc, người kia bị nhìn hơi không được tự nhiên, quay đầu đi: “Sau này sẽ không có nhiều cơ hội gặp mặt, tôi… tôi muốn lưu lại vật kỷ niệm cho nó, nếu anh ngại thì thôi vậy.” Nói xong liền muốn thu lại cái vòng kia, Hứa Khiêm chậc một tiếng: “Sao cậu khác người quá vậy.”
Tuy lời là nói như vậy, y vẫn giành tới trước cướp lấy cái vòng kia, đeo cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-kien/2178920/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.