Hứa Khiêm mơ màng mấy tiếng đồng hồ, mở mắt đã là mười hai giờ.
Y mở di động, Nghiêm Mạc vẫn chưa nhắn lại, nhưng cũng không kéo vào blacklist, tin nhắn gởi cách đây mấy tiếng đang trơ trọi ở phía trên, có vẻ đặc biệt thiếu sinh khí và bất lực.
Hứa Khiêm gõ vài chữ, rồi xoá đi, cho dù nói thế nào đi nữa, Nghiêm Mạc đã vì y mà chạy thật xa để đến đây, điều này vẫn thật sự khiến người ta rất cảm động, y cũng không so đo chuyện lúc trước nữa, hai người đều cần bình tĩnh một chút, chờ khi trở về... trở về nhà, mặt đối mặt nói chuyện đi.
Y cũng không tin tiểu tử kia dám nhốt y ở bên ngoài.
Nghĩ vậy, trong lòng Hứa Khiêm thả lỏng đôi chút, duỗi người ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo. Hôm qua y cũng không thấy Nghiêm Mạc có đem hành lý gì, đoán chừng cũng là vội vã chạy tới, không biết bây giờ thế nào rồi... Còn mặt hắn nữa, một tát kia của mình cũng không nể nang gì, thấy hắn mang khẩu trang, không phải là khuôn mặt bị huỷ luôn rồi chứ?
Nghĩ như vậy, Hứa Khiêm hơi mềm lòng, hoán đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu mà y đi máy bay suốt đêm sang đây lại thấy Nghiêm Mạc ở trần ngủ cùng một phòng với khác... Đoán chừng sẽ đánh đi bệnh viện luôn rồi, chứ không phải chỉ quay đầu bỏ đi đơn giản như vậy là có thể cho qua chuyện, hơn nữa ai mà không có một phút kích động, y cũng không thể so đo với tên ngốc nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-kien/2178866/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.