Nghiêm Mạc đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đều là đau đớn không thể tin. Hắn che gò má đỏ ửng lại, hơi thở run lên, như là sắp khóc.
Hứa Khiêm nhắm mắt lại không nhìn hắn, y sợ mình mềm lòng. Mới sơ ý một chút mà lại nhớ tới trạng thái trước kia rồi...... Y mệt mỏi rồi, mới nửa năm ngắn ngủi y đã trải qua hai lần thất tình. Người y thích vĩnh viễn không thuộc về y. Một khi đã như vậy, y cũng không cần.
Đến khi mở mắt ra, người nọ đã đi rồi, lặng lẽ, chỉ để lại đống hỗn độn đầy đất lạnh giá. Hứa Khiêm hít sâu một hơi, nhấc chăn lên quấn người lại, muốn ngủ một giấc.
Thực ra Nghiêm Mạc nhìn thấy y chật vật như vậy, áy náy cùng đồng cảm dâng lên cho nên mới cầu xin tha thứ. Xét đến cùng hắn chỉ là muốn cho mình dễ chịu hơn chút. Một khi đã như vậy, Hứa Khiêm dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn, dứt khoát nhất, không cho hắn như ý.
Dây dưa lằng nhằng không phải tính cách Hứa Khiêm tính. Y rất hiểu Nghiêm Mạc, biết hắn sợ nhất là gì. Một bạt tai này người nọ phỏng chừng là sẽ không đến tìm y nữa. Mà như vậy đối với cả hai người đều tốt.
Kỷ Văn Hàn gõ cửa, đi vào. "Hứa ca, ăn một chút gì đi."
Hứa Khiêm lúc này không muốn gặp ai, buồn bực bảo cậu đi về.
Kỷ Văn Hàn gãi đầu, suy nghĩ một lát, nói: "Có cần em đến nhà anh ta lấy bức tranh về cho anh không?"
Hứa Khiêm thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-kien/2178834/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.