Lần thứ hai khi tỉnh lại cũng không biết đã qua bao lâu, mưa còn chưa dứt, xe bị lật. Cả người Hứa Khiêm ngồi lộn ngược ở chỗ điều khiển, trước mặt bị túi khí chận, đầu chống trần xe, y dùng lực cựa quậy người mới biết chân bị mắc lại, không rút ra được.
Hứa Khiêm liếc mắt mắng thao.
Bên tai truyền đến tới tiếng gõ nơi kính thuỷ tinh, Hứa Khiêm khó khăn quay đầu lại, liền thấy Nghiêm Mạc quỳ gối ngoài cửa sổ, đang dùng lực gõ cửa sổ xe. Toàn bộ y phục của hắn đã ướt nhẹp, từng sợi tóc dính trên mặt, ánh sáng nơi đèn pin cầm tay làm gương mặt của hắn nhìn tái nhợt như một xác chết, Hứa Khiêm theo bản năng nhắm mắt lại, không thể để đối phương phát hiện lúc mình tỉnh lại có vẻ mặt mau dễ khóc như vậy.
Lục lọi tìm được chốt mở cửa sổ, dòng nước mưa rơi ngược trên mặt, Hứa Khiêm phì phì mấy tiếng, khó nhọc nói: "Đây là mẹ nó... ở đâu?"
Thanh âm của Nghiêm Mạc cũng run rẩy, hắn run lẩy bẩy vương đôi tay lạnh buốt ra, chạm vào mặt đối phương, "Xe, xe lật... bên cửa này của anh bị kẹt, tôi sẽ cứu anh ra Hứa ca... Anh yên tâm... Tôi nhất định sẽ cứu anh..."
Nói xong câu cuối cùng gần như lộn xộn, Nghiêm Mạc mím môi lại, ánh mắt của hắn đỏ bừng, trên mặt đều là nước mưa, không nhìn ra có phải là rơi lệ hay không.
Hứa Khiêm lau mạnh mặt, "Trên xe cậu có gì có thể dùng không?"
"Trước khi đi có đi rửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-kien/2178795/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.