Nghiêm Mạc vui mừng đến điên rồi, cánh tay mềm oặt của hắn khoác lên gáy đối phương, liều mạng đào sâu nụ hôn này – môi Hứa Khiêm lành lạnh, mang theo chút hơi nước ẩm ướt, rất mềm, hắn không nhịn được cắn một cái, lại ngậm chỗ phiếm hồng kia khẽ mút vào, giống như đột nhiên trời đất đều an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nhọc kề bên, bọn họ dừng mắt nhìn nhau, từ trong sự biệt ly nhìn thấy tình cảm lâu nay và... động lòng.
Chuyện đã phát triển đến bước này, còn xoắn xuýt tới lui cũng không còn ý nghĩa nữa.
Sau khi hôn xong, Hứa Khiêm lau miệng, giọng nói khàn khàn: "Tôi sẽ cho cậu một cơ hội nữa, một cơ hội bắt đầu sống lại lần nữa... nhưng cậu cần phải suy nghĩ kỹ, tôi không muốn nhận lấy lời hứa suông, cậu thật sự muốn sửa đổi phải không, vậy làm chút gì đó khiến tôi động lòng đi."
Cơ hội lần này khó như thế nào, không ai có thể rõ ràng hơn Nghiêm Mạc, mấy tháng này hắn đã vùng vẫy, đau khổ, cho tới bây giờ rốt cuộc đã trời quang mây tạnh, cái loại vui sướng và hạnh phúc phát ra từ tâm khảm này đúng là hơn hai mươi năm nay chưa từng bao giờ có.
Hắn sao lại cam lòng buông tay được?
Nghiêm Mạc tham lam cọ cọ vào mặt Hứa Khiêm, nhỏ giọng nhưng cũng nghiêm túc cam kết: "Tôi sẽ không lại để anh thất vọng nữa đâu."
Hứa Khiêm ừ một tiếng, "Nhớ kỹ lời cậu nói." Y vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt mắt đối phương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-kien/2178792/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.