Lúc Đàm Đình trở về, thấy thê tử không làm thêu thùa may dưới cửa sổ, cũng không có khắc bên cạnh bàn, lại đang bổ thiệp đồ thị, thoáng cái liền hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Nhưng Nàng vẽ rất nghiêm túc, trước tiên ở một bên giấy rơm tỉ mỉ phác họa một lần, sau đó cẩn thận đút vào bức tranh, hoàn toàn không phát hiện anh đến.
Đàm Đình buồn rầu ngồi ở một bên, chăm sóc thê tử khi nào có thể phát hiện mình, nhưng nàng căn bản không phát hiện trong phòng có người vào, thẳng đến khi măng xuân lên trà lại tiếp tục nước, nàng mới đột nhiên phát hiện ra hắn.
“Đại gia đến từ khi nào vậy?”
Đàm Đình rũ mắt uống trà, giọng nói rầu rĩ, “Không lâu sau.”
Chỉ trong 3 phút.
Dư quang anh lặng lẽ nhìn Nàng một cái, Nàng lại chỉ tin là thật mà gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Đàm Đình mím môi không muốn nói chuyện nữa.
Hạng Nghi ngược lại thản nhiên tiếp tục vẽ tranh.
Nàng thản nhiên như vậy, Đàm Đình ngược lại không biết phải nói cái gì.
Chính hắn nói, sẽ không nhúng tay vào chuyện của Cố đạo sĩ, hiện tại thê tử thay Cố đạo sĩ vẽ tranh, hắn còn có thể ngăn cản sao?
Nhưng Nàng làm quần áo mới cho anh, cũng không toàn tâm toàn ý như vẽ tranh…
Cũng may Thanh Tranh không lớn, buổi tối nàng dùng cơm trở về lại làm thêm một canh giờ, cuối cùng cũng làm xong.
Cúi đầu vẽ tranh cực kỳ hao tâm tổn trí, Đàm Đình thấy Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-hon/3591395/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.