Mặc dù Giang Mộ Bình vừa xuống máy bay đã đi xem hòa nhạc nhưng vẫn còn rất sung sức, ngược lại là Thành Nham, sau khi về nhà vừa tắm xong liền ngồi phịch xuống giường. Tiểu biệt thắng tân hôn, lúc Giang Mộ Bình vẫn còn ở Pháp, hắn đã lên kế hoạch làm chuyện ân ái với Thành Nham vào ngày hắn trở về Trung Quốc, thấy Thành Nham bây giờ uể oải như vậy, hắn chỉ có thể tạm thời hủy bỏ kế hoạch. Thành Nham nằm lì ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cả người bủn rủn. Anh cảm thấy nệm bị trũng xuống, Giang Mộ Bình ngồi bên cạnh anh, nên mở mí mắt ra xem xét. "Mấy ngày nay công việc rất nhiều sao?" Giang Mộ Bình hỏi anh. Cơ bắp của Thành Nham đều đau nhức, đặc biệt là phần vai và cổ, anh ừ một tiếng: "Mấy ngày ở Giang Châu nghỉ ngơi quá lâu, em còn chưa điều chỉnh lại được tình trạng của mình, như vậy có tính là em vui đến quên luôn trời đất không?" Giang Mộ Bình bật cười: "Không phải em không thích ở Giang Châu à?" "Ở đâu có anh thì em đều vui đến quên trời quên đất." Thành Nham hừ hừ hai tiếng, kéo hai ống tay áo lên tận vai, "Cục cưng, xoa bóp giúp em đi, vai em đau quá." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.) Giang Mộ Bình liền đặt tay lên vai Thành Nham. Lực tay của Giang Mộ Bình rất khỏe, hắn còn có thể tìm ra huyệt đạo rất chính xác, kỹ thuật xoa bóp không hề kém cạnh sư phụ dạy trong tiệm mát xa, những chỗ bị đau đều bị hắn xoa bóp đến thoải mái, Thành Nham không kiềm chế được, trong miệng phát ra âm thanh rất dễ khiến người ta hiểu lầm. "A Nham," Giang Mộ Bình không nhịn được nhắc nhở, "em kêu nhỏ thôi." Thành Nham nâng đầu lên, quay đầu nhìn hắn. Nhất thời anh không thể biết được Giang Mộ Bình đang trêu chọc anh hay thực sự đang nhắc nhở anh giảm âm lượng. Giang Mộ Bình cúi người đè anh xuống, kề sát vào tai anh thì thầm: "Nếu hôm nay em không còn sức để làm chuyện gì đó với tôi thì đừng kêu như vậy nữa." Thành Nham cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu nhanh chóng hôn lên môi hắn một cái, khàn giọng hỏi: "Giáo sư, tư tưởng này của anh có phải là không chính chắn rồi không?" Giang Mộ Bình nheo mắt nhìn anh: "Năm mươi bước cười một trăm bước." (*) Năm mươi bước cười một trăm bước: là một trong những truyện ngụ ngôn trong sách "Mạnh Tử" (phần thượng Lương Huệ Vương). Mạnh Tử nói với vua Lương Huệ rằng có hai binh lính bỏ chạy trước trận chiến, một người chạy năm mươi bước và người còn lại một trăm bước. Người chạy năm bước chế giễu sự thiếu dũng cảm của người chạy một trăm bước. Kỳ thực cả hai đều hèn nhát, nhưng lại chê cười nhau. Tương đương với câu: chó chê mèo lắm lông ở Việt Nam. Giang Mộ Bình vẫn nhớ rằng, lúc đầu Thành Nham nói rằng mình da mỏng, nhưng sau khi kết hôn hắn mới phát hiện ra tất cả đều là giả. Hồi cấp ba, Thành Nham không phải là một học sinh ngoan, bây giờ anh cũng không phải là một người hiền lành. Làm thế nào mà một cậu bé ngây thơ lại trưởng thành thành một người đàn ông ba mươi tuổi đầy sắc dục như vậy? Bầu không khí đều đã đến mức này, hai người chỉ việc thuận thế ôm lấy nhau. ... (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.) Thành Nham mệt mỏi tê liệt, trên người dính một tầng mồ hôi mỏng, tóc hai bên thái dương cũng có chút ướt. "Em đi tắm đi." Giang Mộ Bình nhéo nhéo vành tai của Thành Nham, "Tôi thay ga trải giường." Thành Nham hữu khí vô lực nói: "Em nghỉ ngơi một lát đã." Anh nhướng mắt liếc Giang Mộ Bình một cái, đành phải thừa nhận: "Người thừa nhận mình già nên là em mới đúng." Giang Mộ Bình bật cười và không nói gì. Giang Mộ Bình vươn tay vén vài sợi tóc trên trán Thành Nham: "Tóc em dài ra rồi." Thành Nham ừm một tiếng, nói: "Em muốn đi đổi kiểu tóc mới." "Kiểu tóc xoăn trước đây rất đẹp."
"Anh thích sao?" "Kiểu nào cũng thích." "Tôi ôm em đi tắm." Giang Mộ Bình nói. "Đừng." Thành Nham lắc đầu, từng mảng da thịt trên người anh lúc này đều rất mẫn cảm, "Hiện tại anh đừng chạm vào em, để em thả lỏng đã." Giang Mộ Bình không có cách ép anh, còn nói: "Gần đây khi nào em rảnh, chúng ta đi xem nhà." Thành Nham quay đầu lại: "Nhanh như vậy?" "Đi xem trước cũng tốt mà." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.) Căn nhà mà Giang Mộ Bình rao bán trên mạng rất được yêu thích, vì vị trí đẹp, phòng ở cũng tốt, trang trí đẹp mắt nên ngay khi rao bán đã thu hút rất nhiều người mua. Nếu như muốn ra tay, chỉ cần vài phút là xong. Trước đây Thành Nham cũng đã liên lạc với bên môi giới, ước tính hai ngôi nhà dưới tay anh. Nhà của anh và Giang Mộ Bình đều ở trung tâm thành phố, giữ lại một căn hiện đang ở thì bán ba căn còn lại đã đủ tiền mua một biệt thự nhỏ có sân vườn. Tuy nhiên, nếu hai người muốn mua một căn biệt thự ở trung tâm thành phố thì vẫn có chút khó khăn, Thành Nham không có đủ dự toán cho việc này. Anh cũng không có ý định cạp đất với giáo sư Giang ngay sau khi vừa mới kết hôn. Thành Nham hỏi Giang Mộ Bình: "Anh đã xem được chỗ nào tốt rồi sao?" Giang Mộ Bình nói ra cái tên của một tiểu khu biệt thự. Thành Nham gật đầu một cái: "Vẫn được, chắc là vừa túi tiền. Chúng ta đừng mua ở trung tâm thành phố, có thể chọn một nơi xa một chút." "Ừm, tôi cũng nghĩ vậy, lúc đó chúng ta có thể xem thêm." Giang Mộ Bình nói, "A Nham, còn một chuyện nữa." "Chuyện gì?" "Vài ngày nữa em có muốn đi dùng bữa với bạn của tôi không?" Thực ra Thành Nham vẫn chưa quen tiếp xúc với những người khác ngoài Giang Mộ Bình. Hắn không khác gì Thành Nham trước đây, không thích môi trường đông đúc và những cuộc xã giao mệt mỏi. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.) Nhưng Thành Nham vẫn đồng ý: "Được, khi nào?" "Còn chưa quyết định." Giang Mộ Bình nói, "Thật ra năm trước bọn họ đã muốn gặp em, nhưng lúc đó chúng ta đang ở Giang Châu." "Người tên Mạnh Tư đó chắc cũng đi chứ?" "Ừm, còn có Thiệu Vũ Đông." "Các người đều biết nhau?" "Ừ, lúc chúng tôi đi du học thì quen biết." . (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.) . Đến ngày hẹn, Thành Nham đã đặc biệt đeo vào sợi dây chuyền mà Giang Mộ Bình tặng cho anh. Tuy anh là người chú tâm chuyện ăn mặc nhưng rất ít khi đeo phụ kiện, đôi khi trang phục quá xuề xòa thì có thể được tô điểm bằng một chiếc ghim cài áo. Đây là lần đầu tiên Thành Nham đeo dây chuyền, nhìn thế nào cũng thấy rất thích, sợi dây chuyền mà Giang Mộ Bình chọn hoàn toàn chọt trúng vào thần kinh thẩm mỹ của anh. Sau này Giang Mộ Bình nói với Thành Nham rằng, có một cuốn sách tên là "Madame de Sade" (*),trong cuốn sách này, hoa hồng và rắn là bạn thân của nhau, đến ban đêm chúng biến hình thành nhau, hai bên má của con rắn thì đỏ rực, còn hoa hồng thì có vảy sáng lập lòe. Vào một đêm giông bão, chúng đổ máu và yêu nhau. (*) Madame de Sade: là một vở kịch của nhà văn Nhật Bản Yukio Mishima, được đăng trên tạp chí Literary of Art vào tháng 11/1965. Nó được xuất bản lần đầu bằng tiếng Anh, do Donald Keene trực thuộc Grove Press dịch. Vở kịch dựa trên cuộc đời của Renée - Pélagie de Sade, vợ của Hầu tước Donatien Alphonse François de Sade khét tiếng người Pháp. Vở kịch mô tả rằng sau khi Sade bị bắt giam, Renée đã giữ trinh tiết suốt đời và chạy khắp nơi để giải cứu chồng mình khỏi ngục tù. Ẩn trong bí ẩn này là những điều có thật nhưng khó hiểu trong bản chất con người. Vở kịch có sáu nhân vật nữ chính đại diện cho sự trong trắng, đạo đức, thần thánh, xáƈ ŧɦịŧ, vô tội và con người.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.) Thành Nham không đọc nhiều sách, ban đầu anh vốn chỉ cảm thấy mặt dây chuyền này rất nghệ thuật, sau khi nghe giáo sư Giang giải thích, anh càng cảm thấy lãng mạn hơn. Khi ngồi trên xe của Giang Mộ Bình, Thành Nham nhìn nghiêng về phía kính chiếu hậu, nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền giữa cổ mình. Dư quang của Giang Mộ Bình lướt qua bên cạnh, khóe miệng hơi câu lên. "Giáo sư Giang." Thành Nham gọi. "Ừm." "Quyển sách mà anh nhắc tới, lúc về có thể cho em xem được không?" "Được." Thành Nham quay đầu lại: "Chắc không phải là tiếng Anh đúng không?" Giang Mộ Bình nghe vậy liền bật cười: "Không phải, bản gốc là tiếng Nhật, tôi xem cũng không hiểu được, nên đã đọc bản tiếng Trung. Tôi đọc nó lâu lắm rồi, chắc là phải tìm lại một hồi, hơn nữa tôi để nó bên chỗ của ba mẹ." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.) Thành Nham chạm vào mặt dây chuyền, nhìn vào gương và lẩm bẩm: "Mẫu này trông rất đẹp." Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Thành Nham lại có ý tưởng xăm một hình xăm khác trên cơ thể. "Em muốn xăm hoa văn của mặt dây chuyền này lên vai." Thành Nham nói. Giang Mộ Bình nghiêng đầu nhìn anh, "Tôi nhớ em từng nói không thích xăm hình lên trên người." "Ý nghĩ sẽ luôn thay đổi, còn phải xem hoa văn đó như thế nào nữa." Thành Nham nói, "Nếu hình xăm không có bất kỳ ý nghĩa nào thì thực sự không cần thiết phải xăm." Anh đã xăm hình cho khách nhiều năm như vậy, đã gặp phải quá nhiều người bị nóng đầu liền đi xăm. Một số người chỉ đơn giản là cảm thấy ưa nhìn, bắt kịp xu hướng hay là tùy tiện thấy một cái hoa văn trông đẹp trên internet liền muốn xăm lên người. Khi còn trẻ, Thành Nham sẽ xăm theo những hình ảnh mà khách đưa ra, về sau dần dần tự anh sẽ thiết kế, vì những mẫu thiết kế này sẽ bao hàm những ý tưởng của khách, như vậy hình xăm mới có ý nghĩa và câu chuyện riêng của nó. Thành Nham cũng rất yêu thích những hình xăm có hoa văn kiểu này. Vì vậy, hiện tại anh cơ bản không nhận tác phẩm đã vẽ sẵn, tuy rằng tự thiết kế rất hao mòn trí óc, nhưng quá trình thai nghén ra tác phẩm sẽ rất sảng khoái. Giang Mộ Bình ừ một tiếng, tỏ vẻ tán thành: "Được." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.) Hắn luôn cảm thấy hình xăm tràn đầy tính nghệ thuật, đặc biệt là sau khi gặp Thành Nham, những định kiến của hắn về hình xăm trước đây đã hoàn toàn bị phá vỡ, hình xăm cao cấp thì quả thực đẹp đến không thể tả. Hình xăm ở trên người của Thành Nham sẽ rất gợi cảm, và sẽ càng gợi cảm hơn nếu hình đó được xăm ở trên vai của anh. Giang Mộ Bình hỏi: "Em thực sự muốn xăm sao?" "Còn đang suy nghĩ." Thành Nham cười cười, nói một câu giẫm lên bãi mìn của giáo sư Giang: "Nếu thực sự muốn xăm em sẽ đi tìm Hạ Tuyên, vừa vặn tháng ba anh ta sẽ đến Bắc Thành." Thành Nham quay đầu lại hỏi Giang Mộ Bình: "Anh nói xem, em nên xăm ở vai trước hay vai sau?" Giang Mộ Bình hơi nhíu mày: "Thợ xăm ở Bắc Thành nhiều như vậy mà cũng không đủ cho em lựa chọn sao?" Thành Nham sửng sốt một chút, sau đó nghiêng đầu đi chỗ khác cười cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]