Hai người đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên, Giang Mộ Bình cầm điện thoại di động đi ra mở cửa. Liêu Phàm Kha quần áo chỉnh tề đứng ngoài cửa. "Giáo sư, đến giờ ăn sáng rồi." Giang Mộ Bình ừ một tiếng, sau đó Thành Nham qua điện thoại nghe thấy Liêu Phàm Kha tốc độ nói rất nhanh, giọng nói rõ ràng mà nói một số nội dung anh nghe không hiểu, Thành Nham chỉ có thể mơ hồ nghe ra những nội dung này phần nhiều liên quan đến lĩnh vực chuyên môn của Giang Mộ Bình. Không đúng, phải là liên quan đến lĩnh vực chuyên môn của Giang Mộ Bình và Liêu Phàm Kha. Giang Mộ Bình đáp đơn giản, sau đó nói với Thành Nham qua điện thoại: "Tôi đi ăn sáng đây." "Được." Liêu Phàm Kha hơi sững sờ: "Giáo sư thầy đang gọi điện thoại sao?" "Ừ." Giang Mộ Bình cúp điện thoại. Trong ống nghe điện thoại truyền đến một tiếng "bíp", Thành Nham để điện thoại xuống, nhìn chằm chằm bức tranh trên bàn ngẩn người một lúc. Thành Nham tưởng rằng mình là người rộng rãi, ít nhất khi nghe Giang Mộ Bình phải đi công tác cùng với Liêu Phàm Kha, trong lòng anh cũng không lăn tăn cho lắm. Trong mắt Thành Nham cảm giác tồn tại của Liêu Phàm Kha rất thấp, học sinh của Giang Mộ Bình nhiều như vậy, học sinh mến mộ hắn hiển nhiên cũng sẽ không ít, Liêu Phàm Kha không phải người duy nhất, cũng không phải người đặc biệt nhất. Thành Nham cho rằng chẳng qua là mình không thể chấp nhận Giang Mộ Bình và Liêu Phàm Kha ở cùng nhau, nhưng anh không ngờ rằng mình sẽ cảm thấy hơi khó chịu ngay cả khi nghe thấy giọng của người đàn ông khác vang lên bên cạnh Giang Mộ Bình trong lúc hắn đang nói chuyện điện thoại với mình. Khi Giang Mộ Bình giao tiếp với những người khác cũng tự nhiên và đầy sức hấp dẫn, nhưng cuộc đối thoại giữa hắn và Liêu Phàm Kha là thứ mà cả đời này Thành Nham cũng không thể trò chuyện với Giang Mộ Bình. Lý trí của Thành Nham vẫn còn đó, biết rõ bản thân lúc này thực sự có phần lập dị. Hồi học cấp ba anh cũng rất lập dị, nếu không lập dị thì năm đó đã không đến nỗi như người dưng nước lã với Giang Mộ Bình. Có điều sau bao nhiêu năm rời ghế nhà trường, Thành Nham hầu như không còn thái độ lập dị đó nữa. Thành Nham chốt lí do: Có thể là có hơi ghen. "Thầy ơi?" Chu Vũ đi tới, thấy Thành Nham đang ngây người. Thành Nham ừ một tiếng, cầm bút lông lên rồi tiếp tục vẽ tranh. "Giáo sư Giang đi công tác rồi ạ?" Thành Nham ngẩng đầu lên nhìn cậu ta. Chu Vũ bật cười: "Sao lại nhìn em bằng ánh mắt đó?" Thành Nham tưởng Chu Vũ vừa nãy đang tưới hoa, nhưng mà hình như Chu Vũ đã nghe được nội dung cuộc đối thoại của anh và Giang Mộ Bình. Thành Nham nhớ lại lời mình vừa nói, khá là mất mặt, anh chẳng nói chẳng rằng, như không có chuyện gì xảy ra mà cúi đầu vẽ vời. "Thảo nào hôm nay anh đến sớm thế." Chu Vũ ngồi xuống bên cạnh Thành Nham, nở nụ cười, "Như bây giờ thật sự rất tốt." Hai ngày nay, Thành Nham luôn đẩy nhanh tiến độ, đắm chìm vào vẽ tranh của khách đặt, một mặt không muốn làm phiền Giang Mộ Bình quá nhiều, mặt khác anh cũng muốn dời đi sự chú ý của mình để hoàn thành bức tranh sớm hơn, cho nên không có cố ý liên lạc với Giang Mộ Bình. Công việc của Giang Mộ Bình có lẽ cũng rất bận rộn, hắn cũng không gọi điện thoại Thành Nham, hai người chỉ liên lạc qua tin nhắn. Ngày thứ ba đi công tác, công việc của Giang Mộ Bình sắp xếp không quá dày đặc, buổi trưa hắn tranh thủ đến phố cổ Bạch Lãng Cơ nổi tiếng, con phố này là một danh lam thắng cảnh của địa phương, Giang Mộ Bình muốn mang quà về cho Thành Nham. Mấy ngày nay ngoại trừ đi ngủ, hầu như Giang Mộ Bình làm gì Liêu Phàm Kha cũng đều đi theo, tuy rằng hắn có tự giác của người đã có gia đình, biết phải tránh hiềm nghi, nhưng dù sao Liêu Phàm Kha do hắn dẫn đến, còn là học sinh của hắn, hắn đâu thể cố tình đối xử lạnh nhạt với người ta. Như thế rất không nể mặt, cũng rất mất phong độ. Vậy nên lúc Liêu Phàm Kha ngỏ ý muốn cùng hắn đến phố cổ, Giang Mộ Bình không có từ chối. Trên phố cổ Bạch Lãng Cơ có rất nhiều cửa hàng lâu đời, bảng hiệu đều là bức hoành(*),ngập tràn cảm giác thời đại. (*) bức hoành "Giáo sư, thầy muốn mua đồ lưu niệm à?" Liêu Phàm Kha đi song song với Giang Mộ Bình. Giang Mộ Bình gật đầu. Hắn đi dạo một lúc, không chọn được món nào ưng ý. Giang Mộ Bình không biết Thành Nham thiếu cái gì, vì vậy trong đầu không có ý tưởng nào. Hắn cố gắng nhớ lại xem Thành Nham thích gì, nhưng sau khi nhớ rồi lại nhớ, cảm thấy Thành Nham hình như cái gì cũng thích. Thành Nham rất thích mua sắm, có chút khuynh hướng nghiện mua sắm, thích sưu tầm rượu nổi tiếng, thích bộ đồ ăn đẹp, cậu ấy yêu tất cả những thứ tốt đẹp, cũng rất sẵn lòng đầu tư tiền tài vào những thứ tốt đẹp ấy. Giang Mộ Bình nghĩ, có lẽ dù mình tặng gì đi chăng nữa thì Thành Nham đều sẽ thấy thích cả. Giang Mộ Bình đi vào một cửa hiệu cũ bán dụng cụ thư pháp và hội họa, hắn nhìn trúng một khối thước chặn giấy, gần đây Thành Nham đang vẽ tranh thủy mặc, chắc hẳn sẽ cần đồ chặn giấy. Cửa tiệm này tuy lâu đời, nhưng người trông tiệm là một thiếu niên mặt mũi non choẹt, trông tướng mạo chắc chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. "Chú mua đồ ạ?" Cậu nhóc để đầu đinh, âm sắc trong trẻo. Giang Mộ Bình chỉ vào khối thước chặn giấy khắc hình nhện, hỏi: "Gỗ tử đàn à?" "Đúng ạ." "Có thể cầm lên xem không?" "Đương nhiên rồi." Cậu nhóc cầm thước chặn giấy đưa cho Giang Mộ Bình, "Phù điêu(*) con nhện, ngụ ý hạnh phúc trời ban." (*) Phù điêu hay còn gọi là chạm nổi là hình thức sáng tác nghệ thuật bằng cách đắp nổi hoặc đục đẽo, khoét lõm Giang Mộ Bình nhận thước chặn giấy ngắm nghía kĩ càng, chính giữa thước chặn giấy khắc một con nhện, đuôi nhện nối với tơ nhện, kéo dài lên trên mở ra một mạng nhện. "Còn có ngụ ý tài vận hanh thông." Giang Mộ Bình tự lẩm nhẩm. Cậu nhóc cười đến nhếch đuôi mắt: "Đúng thế. Chỉ là ngụ ý này có phần hơi tầm thường." "Không tầm thường." Thành Nham chắc chắn thích cái này. "Là quà tặng người ta ạ?" Cậu nhóc hỏi. "Ừ." "Chỗ cháu còn có nghiên mực, bút lông, văn phòng tứ bảo(*),đầy đủ mọi thứ, chú có muốn xem những thứ khác không ạ?" (*) bao gồm bút, mực, giấy, nghiên Giang Mộ Bình bật cười. Nhóc con này rất biết chào hàng. "Cậu ấy vẽ, không viết." Giang Mộ Bình nói. Thành Nham viết bút đầu cứng mà chữ đã như cua bò rồi, viết bút lông thì thôi Giang Mộ Bình không dám nghĩ đến. "Chú chỉ cần cái này thôi, gói lại giúp chú đi." Giang Mộ Bình đưa thước chặn giấy cho cậu nhóc. "Vâng ạ." Cậu nhóc nhận lấy, liếc nhìn Liêu Phàm Kha đằng sau Giang Mộ Bình, "Anh trai này muốn mua gì không?" Liêu Phàm Kha cười lắc đầu: "Anh không cần." Cậu nhóc gật đầu, cầm thước đi ra sau gói hàng. Vài phút sau, cậu nhóc cầm thước chặn giấy đã gói xong đến quầy, nói một mức giá với Giang Mộ Bình. Giang Mộ Bình lấy điện thoại di động trong túi ra, cậu nhóc hiếu kỳ hoặc hỏi: "Chú không nghi ngờ báo giá của cháu sao?" Giang Mộ Bình từng mua thước chặn giấy rồi, biết giá cả đại khái của các loại chất liệu gỗ này là bao nhiêu, cho dù có chênh lệch thì chừng ấy tiền cũng không đáng kể. "Tại sao phải nghi ngờ?" Cậu nhóc ngường ngùng cười: "Mấy người tới đây mua đồ đều không tin cháu lắm, thấy cháu chỉ là một đứa nhỏ, lần nào cũng cò kè mặc cả với cháu cả, vòng vo tam quốc cả buổi, chán muốn chết ấy." "Tiệm này là cháu mở à?" "Không phải, là ông nội cháu mở, giá cả đều do ông ấy định, nghỉ đông rồi nên ông ấy dụ cháu đến đây trông tiệm, còn mình thì ở nhà đánh giấc ngon lành." Liêu Phàm Kha ở đằng sau phì cười. Giang Mộ Bình mở phần mềm thanh toán, cười hỏi: "Có lương không?" "Có chứ ạ, nếu không thì cháu hổng đến đâu, ai lại coi tiền như rác như thế." Giang Mộ Bình lại hỏi: "Quét ở đâu?" "Chú có tiền mặt không? Ông nội cháu không có điện thoại di động, không có Alipay nên không thu tiền điện tử." "Tiền mặt không đủ." "Vậy thì chú quẹt thẻ nhé? Cháu đi lấy máy pos(*) cho chú." (*) máy pos "Được." Giang Mộ Bình đã lâu không dùng tiền mặt và thẻ ngân hàng, may mà lúc đi ra ngoài có mang theo ví, hắn mở ví, rút ra một tấm thẻ ngân hàng từ ngăn trong. Lúc hắn rút thẻ ra, một tấm ảnh từ trong khe theo đó bị kéo ra ngoài, rơi trên quầy. Liêu Phàm Kha cụp mắt nhìn lướt qua, bỗng chốc ngây người —— Ảnh chụp chung của Giang Mộ Bình với một người đàn ông khác, người đàn ông kia có một khuôn mặt điển trai và quen thuộc, là người hôm đó nhìn thấy ở sân bay. Giang Mộ Bình nhặt tấm ảnh lên, liếc nhìn. Tấm ảnh này do Giang Nhuế chụp bằng Polaroid(*) vào hôm họp mặt ở nhà bác cả, lúc đó giấy ảnh không đủ, lúc chụp đến Thành Nham và hắn, vừa vặn dùng hết tấm cuối cùng nên chỉ có một hình chụp chung này. (*)Hình ảnh Lúc đó Giang Nhuế chụp lén, độ phơi sáng không tốt lắm thành ra ảnh chụp không được rõ. Khi ấy Thành Nham ngồi ngay ngắn trên sô pha, sau khi nghe Giang Nhuế gọi, hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về ống kính, sau đó hình ảnh được ghi lại. Mặc dù là chụp lén, nhưng bức ảnh này rất giống ảnh chụp chung trên giấy hôn thú, chỉ là biểu cảm của Thành Nham có chút ngạc nhiên, toát ra vẻ ngây ngốc. Giang Mộ Bình lại nhét tấm ảnh vào ngăn trong, nghĩ đến việc đổi sang một cái ví có thể đựng ảnh. Liêu Phàm Kha nhìn Giang Mộ Bình, đôi môi khẽ mấp máy, muốn nói rồi lại thôi. Cậu nhóc đưa máy pos tới, Giang Mộ Bình quẹt thẻ, tay trái của hắn đối diện với mắt của Liêu Phàm Kha, chiếc nhẫn trên ngón áp út hiện ra ánh sáng màu bạc. Liêu Phàm Kha đột nhiên ngớ ra. "Được rồi, cảm ơn chú." Cậu nhóc cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, "Có dịp thì quay lại ủng hộ nhé ạ." Bức tranh thủy mặc mà khách đặt Thành Nham đã hoàn thành, cuộc gọi của Kim Hải Tân vừa khéo đúng lúc Thành Nham kết thúc công việc. "Trước đó đã nói sẽ mời tiên sinh nhà cậu uống rượu, hôm nay anh rảnh nè, đi không?" "Cậu ấy đi công tác rồi." "Cậu ta không phải là giáo sư đại học sao, bây giờ phải được nghỉ rồi chứ?" "Cậu ấy là giáo sư chứ đâu phải sinh viên." "Cũng đúng ha. Vậy thì hôm nay mời mình cậu trước, lần sau rồi mời cậu ta." "Rượu mới à?" "Mới, vừa đến, cố ý chừa cho cậu." "Lát nữa tôi đến." Kim Hải Tân là khách hàng cũ của Thành Nham, mấy năm trước anh từng xăm cho anh ta, Kim Hải Tân có một hầm rượu quy mô không nhỏ, Thành Nham thường đặt rượu ở chỗ anh ta, có lúc cũng sẽ đến trực tiếp quán rượu của anh ta để uống. Kim Hải Tân và Thành Nham quan hệ tốt, vài năm đầu vì rất thích hình mà Thành Nham xăm cho mình nên thường hay tặng rượu cho anh, sau đó Thành Nham không chịu nhận, nhưng sẽ chủ động đặt rượu ở chỗ Kim Hải Tân. Thứ nhất là thỏa mãn nhu cầu ăn uống của bản thân, thứ hai là chiếu cố việc làm ăn của khách quen, dần dà, tình bạn của bọn họ liền được thiết lập. Bạn bè của Thành Nham rất ít, tính kĩ ra thì có vẻ như chỉ có Kim Hải Tân. Ngoại trừ một hầm rượu, Kim Hải Tân còn kinh doanh rất nhiều quán rượu chuyên dành cho khách đến thưởng thức rượu, Thành Nham thỉnh thoảng sẽ uống rượu tại quán, bầu không khí của quán rất tốt, nhân viên phục vụ đều tuấn nam mỹ nữ. Thành Nham ngồi ở quầy bar, trước mặt bày mấy ly rượu, đều chỉ còn một chút ở đáy ly. Kim Hải Tân chỉ mới đi vệ sinh, quay lại đã thấy trước mặt Thành Nham bày đầy ly rượu. "Uống nhiều rượu pha như thế á, cậu không sợ say hả?" Thành Nham lắc đầu. "Tiếc ghê." Kim Hải Tân ngồi xuống bên cạnh anh, "Sao tiên sinh nhà cậu lại đi công tác vậy chứ, anh chỉ rảnh hai ngày này thôi, nếu đợi nữa chắc phải chờ sang năm." "Cậu ấy không uống rượu." Thành Nham cầm ly lên uống một ngụm. "Sao anh thấy ông chủ Thành hình như không hào hứng lắm vậy ta?" Thành Nham cầm một ly khác lên, đưa tới trước mặt, rồi ngửi hương rượu, không lên tiếng. "Sao vậy? 'Deep' thế." "Có à?" "Có, anh lấy cho cậu cái gương soi nhá?" Thành Nham một hơi uống cạn ly rượu, chống đầu uể oải nói: "Ba ngày nay không liên lạc với giáo sư Giang." "Ái chà." Kim Hải Tân diễn như thật, "Ba ngày á, lâu vậy luôn." Thành Nham ngước mắt lườm anh ta một cái. "Thì ra là bệnh tương tư." Kim Hải Tân lần đầu thấy Thành Nham như thế, rất hăng hái trêu chọc anh, "Nếu nhớ nhung như thế thì cậu phải chủ động chút chứ." Thành Nham không muốn nói chuyện, lặng lẽ uống rượu. Anh uống rất nhanh cứ một ngụm hết một ly, Kim Hải Tân nhìn không nổi nữa, bèn đè lại ly rượu của anh, cười nói: "Thành Nham, cậu làm sao thế hả?" Thành Nham sắc mặt ửng đỏ, nhưng không tính là say, anh lặp lại lời của Kim Hải Tân: "Bệnh tương tư." Kim Hải Tân cảm thấy Thành Nham say rồi, bởi vì Thành Nham không phải kiểu người sẽ nói ra tiếng lòng của mình với người khác, anh ta cho rằng Thành Nham đang nói đùa. Thành Nham không nói đùa, Giang Mộ Bình đi vắng, mấy ngày nay thật sự rất vô vị, rõ ràng ba mươi năm qua anh đều sống như thế, trải qua như thế. "Thành Nham." Kim Hải Tân lấy ly rượu trong tay anh, nhìn anh lom lom, "Anh thấy cậu hình như thích Giang Mộ Bình thật rồi." "Tôi có nói tôi không thích à?" "Cậu cũng đâu có nói thích..." Kim Hải Tân lắc lắc rượu còn sót lại trong ly, "Anh cứ tưởng lúc đầu cậu kết hôn chỉ để tìm người chung sống, dù sao thì điều kiện mọi mặt của Giang Mộ Bình đều tốt như vậy, cậu ta là một đối tượng kết hôn rất hoàn mỹ." "Nếu muốn tìm thì đã sớm tìm rồi." Thành Nham lấy lại ly rượu trong tay anh ta, cúi đầu nhìn đồng hồ, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi Giang Mộ Bình. Ngày mai Giang Mộ Bình sẽ về, dựa theo sắp xếp trên lịch trình, lúc này chắc hắn vừa kết thúc hội thảo buổi tối. Tối hôm nay Giang Mộ Bình phải lên sân khấu diễn thuyết, đồ đạc tùy thân đều để lại cho Liêu Phàm Kha giữ, kết thúc bài diễn thuyết, Giang Mộ Bình còn ở sau sân khấu chưa trở lại, nên Liêu Phàm Kha cầm đồ đạc đợi bên ngoài hội trường. Điện thoại di động của Giang Mộ Bình cài chế độ rung, Liêu Phàm Kha nghe thấy tiếng rung trong túi giấy, cậu ta cúi đầu nhìn, trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ "A Nham". Xưng hô thân mật như thế, khiến Liêu Phàm Kha không khỏi liên tưởng đến cái người trong bức ảnh trong ví của Giang Mộ Bình. Liêu Phàm Kha nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng hơi khô. Điện thoại di động rung không ngừng, cậu ta mím chặt môi, không nhận. Sau một phút điện thoại cuối cùng cũng yên tĩnh, tâm trạng Liêu Phàm Kha trở nên hơi sa sút, tâm tư cũng chìm xuống theo chiếc điện thoại. Nửa phút sau, điện thoại lại rung, Liêu Phàm Kha cụp mắt nhìn, ôm tâm lý mãnh liệt muốn tìm ra đáp án nào đó, từ từ cầm điện thoại lên, nhấn nút nghe. "Giáo sư Giang." Thành Nham trực tiếp gọi. Người bên kia điện thoại không lên tiếng, im lặng vài giây mới nói: "Giáo sư Giang không có ở đây." Đối diện là một giọng nói trẻ tuổi, rất quen tai, Thành Nham sững sờ, lập tức nhận ra đối phương là ai. "Bạn học Liêu à?" "Ừ, anh là ai?" Liêu Phàm Kha biết rồi còn hỏi, chỉ vì muốn xác nhận thân phận của Thành Nham. "Chắc hẳn cậu có thể thấy ghi chú của giáo sư Giang để cho tôi." Liêu Phàm Kha im lặng. "Cậu ấy ở đâu?" Thành Nham hỏi. "Thầy ấy... đang bận." "Tại sao cậu lại cầm điện thoại của cậu ấy." "Thầy ấy đang bận, tôi giữ hộ thầy ấy." Mặc dù Liêu Phàm Kha nói ít, nhưng thái độ vẫn coi như lịch sự, nhưng Thành Nham lại cáu kỉnh một cách khó hiểu, không biết có phải là do uống rượu hay không. "Anh... rốt cuộc là ai?" Liêu Phàm Kha hỏi lại lần nữa. Thành Nham mất kiên nhẫn, cồn khiến đầu óc của anh trở nên rối bời, sự biến mất đột ngột của Giang Mộ Bình và âm thanh trẻ tuổi của Liêu Phàm Kha cùng kích thích thần kinh của anh, giọng nói trầm khàn của anh đột nhiên trở nên lành lạnh: "Nếu cậu thích giáo sư Giang như thế, tại sao ngay cả ngón áp út của anh ấy đeo nhẫn mà cũng không phát hiện?" Liêu Phàm Kha hoàn toàn ngây người. "Cậu nghĩ tôi là ai?" Thành Nham hỏi vặn lại. Giang Mộ Bình ngược dòng người từ xa đi tới, tay Liêu Phàm Kha hơi siết chặt điện thoại di động, không hề chớp mắt mà nhìn bóng dáng cao lớn đang dần đến gần. Nhìn thấy Liêu Phàm Kha cầm điện thoại di động của mình, Giang Mộ Bình khẽ cau mày, hắn đi đến trước mặt Liêu Phàm Kha, "Sao trò lại cầm điện thoại của tôi?" Vẻ mặt Liêu Phàm Kha ngơ ngẩn, bên tai nghe thấy giọng nói của người được gọi là "A Nham" kia, mang theo chút men say, kéo dài, vô cùng trầm khàn: "Đưa điện thoại cho anh ấy." Liêu Phàm Kha trả lại điện thoại cho Giang Mộ Bình, nhỏ giọng nói "Xin lỗi". Giang Mộ Bình nhìn chằm chằm cậu ta vài giây, phát hiện khóe mắt cậu ta hơi đỏ lên. Hắn thu lại ánh mắt, đưa điện thoại lên tai. "A Nham?" "Giáo sư Giang." "Ơi." "Có chút nhớ cậu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]