Nguyên đán vừa qua, nhiệt độ giảm mạnh, thời tiết càng lúc càng giá lạnh, lượng người đến xăm cũng không còn nhiều như khi trời ấm. Mặc dù mùa đông mới là mùa thích hợp nhất để hình xăm lành, thế nhưng mùa đông quả thực là mùa ế hàng của xăm hình.
Lâm Vi Kính đến studio, hiếm khi thấy Thành Nham không xăm hình. Anh ngồi trên ghế sô pha ngoài sảnh, bàn trà trước mặt trải một tờ giấy vẽ khổ lớn, phủ kín cả mặt bàn, Thành Nham đang cầm bút lông cúi người vẽ vời trên giấy.
Lâm Vi Kính không phát ra tiếng động, sợ quấy rầy Thành Nham.
Lúc tập trung làm việc Thành Nham luôn hơi cau mày.
Lâm Vi Kính đứng đó một lúc, Thành Nham bỗng nhấc mí mắt lên.
"Anh." Lâm Vi Kính cười toe toét.
Thành Nham đặt bút lông xuống, rút khăn giấy lau tay.
"Anh tiếp tục đi, không cần để ý đến em, em chỉ ghé qua thăm chút thôi."
"Mệt rồi, lát nữa vẽ tiếp." Thành Nham vô thức sờ thuốc trong túi, tay đút vào túi lại nhanh chóng dừng lại rồi rút ra.
"Sao tranh lớn thế?"
"Bản phác thảo của khách."
"Em nhớ lâu rồi anh không vẽ tranh bút lông."
Thành Nham cười: "Trả tiền nhiều."
Thành Nham là người mê tiền, cũng là kẻ hoang phí, kiếm được nhiều tiền mà cũng tiêu xài không chớp mắt.
"Trả bao nhiêu thế?" Lâm Vi Kính cười ngồi xuống bên cạnh anh, "Có thể để anh dành thời gian vẽ cái này."
Thành Nham liếc nhìn đồng hồ đeo tay, là giờ tan học.
"Em được nghỉ rồi à?" Thành Nham hỏi Lâm Vi Kính.
"Đúng vậy, hôm nay vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-hon-cung-ban-hoc/776683/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.