🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Hợi ngơ ngác nhìn cô gái ở bên kia vườn hoa, Trần Tinh hiểu ngay cô nương này ắt hẳn là Khương Dao, người yêu cũ được chôn trong ngôi mộ kia của Vương Tử Dạ!

Khương Dao vỗ mạnh đuôi rắn vào mặt nước, pháp lực cuốn theo sóng nước giội ướt cả người Vương Hợi. Sau đó mấy thị nữ đều cười phá lên, Vương Hợi không hề tức giận mà chỉ cúi người, đặt một đóa hoa làm bằng bảo thạch óng ánh trong suốt xuống bờ sông, cuối cùng phóng ngựa rời đi.

“Đã lâu lắm rồi…” Vương Tử Dạ nói: “Lâu đến mức ngay cả bản thân cũng sắp quên mất. Không ngờ trước khi chết còn được nhìn thấy cảnh này.”

Giọng của Vương Tử Dạ vang vọng trong ký ức.

“Ta từng là một vị thần cai quản núi biển.” Vương Tử Dạ tiếp tục kể.

Xưa kia trên đầu Vương Hợi có một cặp sừng như chạc cây, trên ngọn mọc nhiều loại hoa, gã giục ngựa tới đâu, vạn vật trên đất sinh sôi nảy nở tới đó, dưới dòng nước chảy là bầy cá óng ánh bơi nhảy tung tăng.

Hai tay gã cầm huyên(*),hai chân kẹp bụng ngựa, người lắc lư tiến về trước, nai, bò, cừu, sói, thú và chim muông trùng trùng điệp điệp theo sau gã.



Gã như một vị thần ban tặng cho vùng đất này, mượn Tây Vương Mẫu từ dãy núi Côn Lôn sức mạnh để cảm hóa và thai nghén vạn vật, gã đang đến thần cung bên bờ Tứ Thủy để bái kiến

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-hai-phu-sinh-luc/776856/quyen-5-chuong-134.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.