Tiết mộ thu về đêm, chư Hồ Sắc Lặc xuyên đều tề tụ dưới chân núi, chờ ‘đoán nô’ Nhu Nhiên mời Đại Thiền Vu thắp lửa, chuẩn bị cho thời khắc cao trào nhất đêm nay. Tương truyền hàng trăm năm trước, người Nhu Nhiên là ‘đoán nô’ dưới sự cai trị của người Hung Nô vào thời Hán. Rồng lửa cháy bất tận, ngụ ý lấy đất trời làm lò lửa. 
Cũng tượng trưng cho các bộ tộc thuộc Sắc Lặc Cổ Minh cùng hòa làm một thể trong lò luyện khổng lồ này. 
Trần Tinh: “Lần trước tới đây, sao ta không thấy nghi thức này nhỉ?” 
Hạng Thuật liếc Trần Tinh, không hé một lời, vùng mày anh tuấn, ánh mắt sáng lên trong đêm. 
Trần Tinh: “???” 
Xa La Phong cầm đuốc tiến lên, hành lễ với Hạng Thuật. 
Chếch bên cạnh có người Thiết Lặc ôm sáo Khương và đàn cổ đang chờ. 
Mười sáu vị tộc trưởng các Hồ đồng loạt bước tới, đầu tiên Hạng Thuật nhận đuốc từ tay Xa La Phong, sau đó châm lửa đuôi rồng. 
Ngọn lửa bùng lên, chậm rãi lan rộng khắp thân rồng to tướng, hơi mười vạn người ở Sắc Lặc xuyên cùng ngẩng đầu chứng kiến khung cảnh tráng lệ này. 
“Bốn biển thảo nguyên đều là đất của Đại Thiền Vu, muôn dân thiên dạ đều là con dân của Đại Thiền Vu.” 
“Chúng ta, tán dương chủ nhân của tái ngoại, dũng sĩ Thuật Luật Không đứng đầu thiên hạ.” 
“Cầu chúc cho Sắc Lặc Cổ Minh thiên thu vạn đại, cỏ nước tốt tươi, con cháu người Sắc Lặc xuyên trường tồn, hạnh phúc trường thọ!” 
Mười sáu Hồ chia thành nhóm đồng loạt khom người, cao giọng bằng ngôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-hai-phu-sinh-luc/776838/quyen-5-chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.