Một canh giờ sau, tại thành bắc.
Hạng Thuật: “Câu cuối của ngươi suýt chọc cho Kiên đầu tức chết.”
Trần Tinh cùng Hạng Thuật đã thay thường phục, cả hai dắt chó ra ngoài dạo, hôm nay hắn không mặc vương bào, thứ nhất để tránh bị nhiều người dòm ngó, thứ hai hành động cũng bất tiện. Song khi thay phục sức của người Hán, nom hắn còn đẹp trai phóng khoáng hơn.
“Ta đã nghĩ huynh sẽ không mặc đồ của người Hán.” Trần Tinh nói.
“Ta là nửa người Hán.” Hạng Thuật đáp.
Trần Tinh thở dài: “Bị người Tấn giam giữ ở Tương Dương, chắc huynh thất vọng với họ lắm.”
Hạng Thuật hờ hững đáp: “Nhưng vẫn có những người giống như ngươi, ra cũng đã ra rồi, Đại Thiền Vu ta rất bao dung, không sao cả.”
Trần Tinh mỉm cười, hỏi hắn: “Bên công chúa Thanh Hà phải xử lý thế nào?”
Nghĩ tới đây, sắc mặt Hạng Thuật lại sa sầm: “Ta đã cảnh cáo nàng, nếu vẫn tiếp tục cố chấp thì đừng trách ta. Bọn ta đã lâu không gặp nhau, tính nàng vốn cứng đầu, ta không khuyên được.”
Hạng Thuật và Trần Tinh lại lên tầng hai của lầu thưởng nhạc lần trước, cột chó ở một bên. Trần Tinh hồ hởi lắm, trải cờ Bạch Hổ và cờ Sô Ngu lấy được từ Phù Kiên, kiểm tra thật kĩ, mặt vương nét cười, mở cờ ra ngắm một hồi.
Đầu tiên Hạng Thuật nhìn hai miếng vải rách kia, sau đó nhìn nụ cười của Trần Tinh, khóe môi đượm ý cười trêu chọc.
Trần Tinh vui không kể xiết, đang định ngẩng đầu giải thích cho Hạng Thuật thì bắt gặp vẻ mặt của hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-hai-phu-sinh-luc/776819/quyen-4-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.