Phủ Thọ Dương ngập trong bầu không khí căng thẳng, Tạ Huyền trải bản đồ ra, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, Thọ Dương tuyệt đối không thể chống đỡ trước quân thiết kỵ của Phù Kiên, chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng giống Tương Dương vào ba năm trước, đầu tiên bị phá thành, sau đó là bách tính trong thành bị tàn sát. Vậy nên quân Bắc Phủ vừa đóng quân ở Thọ Dương, Tạ An lập tức đưa ra một hành động khôn ngoan nhất — rút toàn bộ bách tính trong thành về Mạt Lăng, chỉ để lại dân phu và vài thợ thủ công. Lúc Chu Tự tới chiêu hàng, quân lệnh tức khắc được ban hành, số ít dân thường còn lại trong thành đồng loạt di tản. Lúc trở về, Hạng Thuật chỉ thấy trong thành đầy rẫy nhà trống. “Canh ba đêm nay,” Tạ An cất lời, “quân Bắc Phủ còn lại sẽ lui hết về Lạc Giản cách Thọ Dương bảy mươi dặm, tìm cơ hội giao thủ và tiêu hao sức mạnh quân tiên phong của chúng. Tốt quá rồi! Võ thần, quả nhiên ngươi đã về!” Sau đó mọi người gọi cơm, vừa ăn vừa trò chuyện trong sảnh đường. Dọn hết món ngon ở Thọ Dương lên bàn, thưởng cho mình một bữa thịnh soạn như bữa ăn an ủi sau cùng. “Trên đường về, ta tình cờ gặp tướng quân Lưu Lao Chi,” Hạng Thuật kể, “đang chuẩn bị phục kích ở Lạc Giản, gã mang theo bao nhiêu?” Tạ Huyền đáp: “Năm ngàn, hy vọng Lao Chi hành động nhanh lên.” Đoạn, hắn nói với Tạ An: “Đây là số người tham chiến đông nhất từ trước tới nay.” Trần Tinh: “……..” Mọi người nhớ lại các ghi chép trong sách sử, chợt phát hiện lần này quả thực là trận chiến có quy mô lớn nhất trong lịch sử… Trong vòng trăm năm qua chỉ có trận Xích Bích mới có thể so với cuộc chiến này, nhưng ngay cả Xích Bích, phe Tào Tháo cũng chỉ có năm mươi vạn người. Tạ An đồng ý: “Hình như vậy, ừm.” Trần Tinh nói: “Sao các ngươi cứ như đang bàn về cuộc chiến của người khác vậy.” Tạ An tiếp lời: “Tiểu sư đệ, đừng thấy huynh vậy mà tưởng huynh ổn, thực ra mọi người đang bất an lắm đó.” Sau đó mọi người cười phá lên, Trần Tinh bất đắc dĩ, Vương Hy Chi ướm hỏi: “Võ thần cũng đánh với bọn ta chứ?” “Ta có việc quan trọng hơn,” Hạng Thuật đáp, “các ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình.” Tạ An nói với Trần Tinh: “Nếu Võ thần đã về, huynh cần xin phép đệ một tiếng… theo lẽ thì sư huynh không thể mặc kệ Phùng Thiên Quân và tiểu huynh đệ Tiêu Sơn, nhưng quốc nạn ngập đầu, nếu mấy ngày tới cần xua ma, sư huynh không cách nào góp sức…” Trần Tinh nổi cáu: “Lo đánh đi! Giờ này rồi còn nghĩ đến việc xua ma!” Mọi người lại được dịp cười to một trận, Hạng Thuật nhanh chóng ăn xong, đột nhiên dừng lại, mọi người ngừng nói ngay tắp lự, đổ dồn mắt về hắn, mong đợi hắn sẽ nói gì đó, hoặc mang đến tin tức có thể xoay chuyển chiến cuộc. Song Hạng Thuật chỉ bảo rằng: “Ta đi tắm, Trần Tinh tiếp tục tán chuyện với họ đi.” Rồi hắn đứng dậy bỏ đi. Trần Tinh muốn hỏi hắn vài chuyện, nhưng thiết nghĩ người cũng đã về rồi, lúc nào hỏi cũng chẳng muộn nên ở lại hàn huyên dăm ba câu với bọn Tạ An và Vương Hy Chi. Thấy trời đã tối hẳn, Tạ An bèn nói với mọi người: “Được rồi, mọi người tranh thủ về nghỉ ngơi đi, đầu canh ba còn phải chạy nạn đó. Tiểu sư đệ, huynh tiễn đệ về phòng.” Trần Tinh biết y có chuyện muốn nói hoặc muốn gặp Hạng Thuật, nhưng thấy Vương Hy Chi tươi cười đứng dậy đi theo Tạ An, một lúc sau Tạ Huyền cũng tới, người từng cùng họ đi sứ ở Lạc Dương – Hoàn Y lo xong quân vụ cũng về sảnh, uống chút trà rồi đi theo họ. Trần Tinh: “???” Vì vậy Trần Tinh dẫn theo một tốp người, Tạ An chỉ lo tán dóc với Hoàn Y, Vương Hy Chi thì cảm thán Thọ Dương đẹp nhường này, tiếc thay sắp bị người Hồ phá hủy. Trần Tinh thầm nhủ, các ngươi chỉ muốn tìm Hạng Thuật thôi mà hùng hổ theo ta như thể sắp đánh lộn tới nơi. Ngoài phòng ngủ của Trần Tinh, khoảng sân rực rỡ đầy ánh sáng, Tạ Đạo Uẩn đưa một chiếc đèn cho Hạng Thuật, hắn nhận lấy rồi treo nó lên ngọn cây. “Oa!” Trần Tinh thấy trong sân treo đầy đèn, đủ sắc màu và đẹp mắt vô cùng, còn lộng lẫy hơn hồi tết nguyên tiêu nữa. Trong sân đặt một chiếc ghế trường kỷ, trên có bàn trà bày đầy ắp trái cây tươi và điểm tâm. “Tới rồi.” Tạ Đạo Uẩn cười nói. Hạng Thuật đứng dưới gốc cây trông về phía Trần Tinh. Trần Tinh: “Các ngươi đang làm gì thế?! Ăn tết à?” đồng thời thầm nghĩ, các ngươi dự là bỏ thành chạy trốn, nên mới lôi hết món ngon của lạ tận hứng một bữa đúng không. “Mừng sinh thần ngươi đó.” Tạ Đạo Uẩn cười khúc khích, “đợi hết ba tháng, cuối cùng Võ thần nhà ngươi cũng về.” Hạng Thuật tắm táp sửa soạn một phen, thay một bộ áo bào văn võ tay dài màu xanh đen, nhìn Trần Tinh bằng cặp mắt sáng ngời, nói: “Hôm nay nhỉ, ta nhớ đúng chứ?” “Không phải hôm nay thì coi như hôm nay cũng được mà(*).” Vương Hy Chi cười nói. (*) chỗ này mình không dám chắc có diễn giải đúng nghĩa không, nên ai đọc raw thấy sai thì nhắn giúp mình nhé. “Đúng vậy.” Vành mắt Trần Tinh ươn ướt, không ngờ đương lúc chiến loạn vẫn còn một mảnh thế giới nhỏ bé cùng sự dịu dàng trong đấy. “Hôm nay tộc nhân của ngươi đều ở đây,” Hạng Thuật ngồi trên ghế, nghiêng đầu nói với Trần Tinh, “không còn cô đơn nữa.” Trần Tinh vui tới mức nói không nên lời, lát sau mới đáp: “Vốn dĩ đâu phải.” Tạ An, Tạ Đạo Uẩn, Tạ Huyền, Vương Hy Chi và Hoàn Y tự tìm chỗ ngồi, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn thân với cậu nhất không đến, Thác Bạt Diễm thì hy sinh mất rồi. Nghĩ đến đây, Trần Tinh không khỏi buồn bã, nhưng biết lúc này không nên tỏ ra chán nản, vậy nên cậu cười bảo: “Cảm ơn mọi người.” “Hôm nay Thiên Trì mười chín tuổi rồi.” Tạ An cười. “Phải,” Trần Tinh đáp, “mười chín.” Tạ Đạo Uẩn nói: “Năm sau là hai mươi, cập quan được rồi.” Trần Tinh “ừm”, nói: “Lúc đó lại mời mọi người dự lễ cập quan.” Mọi người nhao nhao đồng ý. Vương Hy Chi nói: “Năm mười chín ta quên mất mình đã làm gì.” Hoàn Y: “Chắc là đeo bội kiếm ngay hông, kiếm tìm tiên nhân khắp chốn thiên hạ, mặt dày mày dạn cầu được bái sư học nghệ.” Mọi người không khỏi phụt cười, Tạ An cũng nói đùa: “Không ngờ tìm cả đời, thế mà tìm được đại trừ tà vào tuổi này, còn cùng đệ ấy mừng sinh thần, đúng là chẳng ai nói trước được số mệnh.” Ngày mai Phù Kiên sẽ dẫn theo trăm vạn quân san bằng Thọ Dương, vậy mà chuyện này như bị họ vứt hết ra sau đầu. Hạng Thuật xen lời: “Uống nào, ta kính các vị một ly, cảm ơn ba tháng qua đã chăm sóc Trần Tinh, sau này vẫn cần làm phiền chư vị.” Tạ An thoáng cảm nhận được điều gì nhưng không nói toạc ra, Trần Tinh cũng không hiểu được hàm ý của hắn. Hạng Thuật nhấc bình châm rượu, rồi đưa cho từng người. Mọi người đều nâng ly kính rượu, uống xong, đôi mắt Tạ Đạo Uẩn ngấn lệ. “Đạo Uẩn?” Trần Tinh quan tâm. Tạ Đạo Uẩn lau nước mắt, mỉm cười và lắc đầu: “Giờ này chắc Thanh Nhi đã đầu thai rồi nhỉ.” “Người đầu thai chuyển thế,” Vương Hy Chi cũng xót xa thay, “chúng ta còn tìm được không?” Trần Tinh nghĩ ngợi rồi đáp: “Ta không biết.” Mạch thiên vắt ngang trời, mạch địa lưu chuyển không ngừng qua vạn năm. Ngoài thành Thọ Dương là trăm vạn quân của Phù Kiên, mà trong thành lại là đèn hoa lộng lẫy, như chiếu sáng cả thế giới trong đêm trường đằng đẵng và đen tối tại quả tim Thần Châu này. “Chẳng qua,” Trần Tinh cân nhắc một thoáng lại nói tiếp, “nếu ông trời đã để người đầu thai, kiếp này không nhớ được kiếp trước, dù cố chấp cách mấy cũng không tìm được người ở kiếp sau, việc gì cũng có nguyên do của nó cả. Ngươi chỉ cần biết rằng, ở bất kỳ nơi đâu, thời gian nào, nàng vẫn ở đó, sống một đời hạnh phúc, chẳng phải được rồi sao?” Tạ Đạo Uẩn gật đầu, Tạ An nói: “Tiểu sư đệ, bày giải cho bọn huynh nghe đi.” Trần Tinh đang ngẩn người nhìn đèn hoa khắp sân, nghe thế thì giật mình, hỏi lại: “Bày giải về cái gì?” “Mảnh trời trên đầu này,” Tạ An cảm khái, “cùng phiến đất dưới chân, đã lâu rồi mọi người chưa có thời gian bàn về huyền đạo.” Vương Hy Chi nói: “Thời niên thiếu, ta cho rằng mình hiểu được đạo, rồi sau này lớn dần lại cảm thấy chẳng thấu suốt nổi. Nhưng bây giờ, ta lại tìm thấy hy vọng, có lẽ theo thời gian trôi, ta sẽ hiểu được thế nào là ‘đạo’, chẳng qua không diễn giải được mà thôi.” “Là ‘năm mươi biết được mệnh trời’ của Khổng Khâu ư?” Trần Tinh cười nói, suy nghĩ một hồi rồi tiếp chuyện, “Sư môn dạy ta về ‘đạo’ không nhiều, chủ yếu nghiên cứu về ‘thuật’ và ‘khí’. Ta nghĩ, ‘đạo’ là thế giới, là sinh linh sống trên đời, và mọi thứ chúng ta có thể cảm nhận được trong đó, chúng được gọi là ‘chân hình’ nhỉ? ‘Chân hình’ này bao gồm vận mệnh, song không chỉ có vận mệnh. Tựu chung vẫn chỉ là đến từ đâu, là gì, muốn làm gì và đi đâu. Vấn đề này… nếu mọi người không chê ta dài dòng thì ngồi tâm sự, qua ngày mai không biết rồi sẽ ra sao.” “Nói đi nói đi.” Tạ An đồng ý ngay. “Nguyện nghe cho tường.” Vương Hy Chi cũng tán thành. Hoàn Y định đứng dậy thu xếp việc quân, vừa nghe vậy liền ngồi lại tiếp. Đôi mắt trong veo của Trần Tinh phản chiếu đèn hoa rực rỡ, cậu khẽ quay đầu mỉm cười nhìn Hạng Thuật, rồi bắt đầu bày giải những gì mình học được từ sư môn. “Truyền thuyết Bàn Cổ khai thiên lập địa,” Trần Tinh từ tốn nói, “vạn vật biến hóa, mắt biến thành mặt trời và mặt trăng, rồi giữa đất trời có ‘một’ đầu tiên hóa thành Long thần, mở mắt là ngày nhắm mắt là đêm, thúc đẩy mạch Thiên Địa bắt đầu luân chuyển, thế là có thời gian…” Đêm nay, Trần Tinh từ tốn giảng thuật, từ Bàn Cổ sáng tạo ra đất trời đến núi Bất Chu đổ sụp, rồi đến Tam Hoàng Ngũ Đế, cùng trận đại chiến chấm dứt thế gian sơn hải hàng ngàn năm trước, chúng thần quy ẩn, lại đến cuộc chiến Mục Dã, Thần Châu thuộc về người phàm. Giống như kéo tất cả mọi người rời xa thế giới này, đứng trong dòng chảy thời gian dõi theo sự thăng trầm của mảnh đất Thần Châu. Một lúc sau, cậu bắt đầu nói về mối liên hệ kỳ lạ giữa mạch thiên và mạch địa, sự tập hợp và phân tán của các linh hồn trên thế gian, sức mạnh kỳ lạ của các vì sao, nội đan của yêu tộc và bí thuật của nhân tộc, cùng linh khí đất trời đã biến mất từ lâu. Cuối cùng, cả sân chìm vào khoảng lặng, Trần Tinh bình thản nói: “‘Chân hình’ trên thế giới này là gì? Ta nghĩ có lẽ mỗi người đều có quan điểm riêng? Mặc dù nghe kể rất nhiều, song vẫn không ai đưa ra được đáp án. Tuy nhiên theo ta, chân hình chính là ‘vô hình’, hoa là hoa cây là cây, đây là những điều chắc chắn, còn chân hình thì sao, bản chất vốn có của nó là không có kết luận cuối cùng, cũng sẽ không có kết luận, nó ở trong lòng chúng ta, là thứ mà ta trông giữ, là một thể với vùng đất Thần Châu, thậm chí là mạch thiên địa, đồng thời ở trong linh trí chúng ta, cho nên mới là nơi có ‘đạo’.” “Có phải là Tâm Đăng không?” Tạ Đạo Uẩn hỏi. Trần Tinh cười đáp: “Tâm Đăng là ‘hình’ của nó, và ta cho rằng mỗi cá thể đều có một cốc Tâm Đăng của riêng mình, không chỉ mỗi ta mà thôi, nếu không thì tại sao hôm nay mọi người lại ngồi đây?” Ý của Trần Tinh rất rõ ràng, người Hán thậm chí là Tư Mã Diệu ở Kiến Khang xa xôi vẫn vì giang sơn, đặt tôn nghiêm lên hàng đầu, dẫu biết hi sinh song vẫn dốc sức chiến đấu hết mình. Lại như khi Phù Kiên tiến về phía nam, một cốc đèn trong đêm tối bấp bênh vẫn bền bỉ chiếu sáng giữa đêm dài, soi rạng muôn nơi. Và Trần Tinh luôn cảm thấy không chỉ Chu Tự, Tạ An, Tạ Huyền, Vương Hy Chi, Hạng Thuật, Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn, v.v… sâu thẳm trong tim mỗi người vẫn đang kiên trì vì một điều gì đó. Cũng giống như ba hồn bảy phách luôn hướng về chút ánh sáng rực rỡ này, một khi quang hoa lấp lánh thì Tâm Đăng sẽ bùng cháy, dẫn lối cho cuộc đời họ. “Ta đàn cho mọi người nghe nhé?” Trần Tinh chợt nảy ra ý này, bèn mang đàn tới gảy vài âm, tiếng đàn du dương trầm bổng vang lên, vẫn là khúc phù sinh ấy, mọi người ngồi yên lắng nghe, chỉ có Hạng Thuật đứng dậy đi vào phòng. Không lâu sau, hắn cầm sáo khương ra đứng phía sau Trần Tinh. Tiếng sáo Khương và đàn cổ cùng cất lên, tiếng đàn sáo đượm nét tang thương hòa quyện vào nhau, khác hẳn với 《Khúc phù sinh》 họ từng tấu, như thể đắm chìm giữa con sông dài cuồn cuộn, trải qua bao mưa gió thế gian, bãi bể nương dâu. Tiếng nhạc vừa dứt, mọi người khẽ thở dài vì bùi ngùi quá đỗi. “Được rồi,” Hoàn Y lên tiếng, “mấy người già nên đi đi thôi, dành cho họ chút thời gian bên nhau.” Những người còn lại lần lượt đứng dậy, Tạ An dặn: “Hai canh nữa tập hợp ở cổng sau.” Hạng Thuật gật đầu, đoàn người tan cuộc, còn lại Hạng Thuật và Trần Tinh ngồi sóng vai trên ghế, ngắm nhìn đèn hoa treo khắp sân. Từ lúc Hạng Thuật trở về tới giờ họ vẫn chưa được nói chuyện riêng với nhau. “Này,” Trần Tinh cười gọi, “sao huynh thất thần mãi thế? Hộ pháp đang nghĩ gì vậy?” “Tối nay có thể đừng nói về chuyện xua ma không?” Hạng Thuật đề nghị, “Ta đã đồng ý với ngươi, nhất định sẽ cứu họ về.” Trần Tinh: “Huynh tìm được nơi Vương Tử Dạ ẩn náu rồi à?” Hạng Thuật quay đầu nghiêm túc nhìn Trần Tinh, Trần Tinh hiểu ý ngay: “Được rồi, ta không nói nữa.” “Nhưng ta đã khỏe hơn nhiều rồi,” Trần Tinh nói, “Ta muốn ngày mai chúng ta rời khỏi Thọ Dương, không cần theo họ về phía nam, thì tốt hơn…” Hạng Thuật cau mày: “Ta mới nói gì hả?” Trần Tinh vội đáp được được, không muốn Hạng Thuật vừa về đã cãi nhau, hôm nay gặp lại, bất kể hắn có làm cái gì với mình Trần Tinh cũng tuyệt đối không tức giận. Hai người chợt im lặng một thoáng. “Ta nhớ huynh lắm,” Trần Tinh đột nhiên mỉm cười, “tỉnh dậy không thấy huynh bên cạnh, ta đã rất mực hoảng loạn.” “Ba tháng qua,” Hạng Thuật nói, “ta đã đi vài nơi, vốn định ở lại chăm sóc ngươi, ít nhất ngươi sẽ không hôn mê lâu như thế, nhưng sau khi cân nhắc lợi và hại, ta vẫn phải đi.” Trần Tinh: “Vì… mà thôi, không có gì.” Trần Tinh định hỏi có phải vì tìm nơi ẩn náu của Xi Vưu không? Nhưng nếu hỏi sẽ lại đá sang chuyện khác, nên cậu đành kiềm lại. “Ta còn tới núi Hoa một chuyến,” Hạng Thuật nói, “đến nơi ngươi từng sống cùng sư phụ.” Trần Tinh ngạc nhiên: “Huynh biết chỗ đó à?” “Tạ An Thạch nói cho ta.” Hạng Thuật đáp, “Ta đến xem nơi ngươi lớn lên, có phải sư phụ ngươi hàng năm sinh bệnh phải nằm suốt trên giường không?” Trần Tinh dở khóc dở cười: “Phải, lúc rời khỏi núi Hoa nơi đó vẫn còn khá lộn xộn, chưa kịp dọn dẹp, huynh muốn tìm sách cổ được các thầy trừ tà truyền lại à?” Hạng Thuật lại lầm bầm: “Sinh sống ở đấy, còn phải chăm sóc sư phục, ngươi hẳn cô đơn lắm nhỉ.” Trần Tinh toan cười đùa rằng “Cũng tạm”, song ngẫm kĩ lại, đời mình còn lại bấy nhiêu đâu, thỉnh thoảng nói thật một lần thì có sao? “Phải,” cuối cùng Trần Tinh cũng thừa nhận, “cô đơn xiết bao.” Hạng Thuật nói: “Hôm nay gặp lại Chu Tự, ta lại nhớ về ngày ngươi rời khỏi núi Hoa, đến Tương Dương tìm ta.” Nói đoạn, Hạng Thuật đứng dậy đi tới chỗ treo đèn hoa, ngước lên nhìn, trong đôi mắt là ẩn ý khó thể thấu. Trần Tinh cũng vì tạm biệt với Chu Tự mà nhớ lại hôm ấy, rồi cậu cười thật dịu dàng. “Ngươi tìm thấy ta, đưa ta ra khỏi phòng giam,” Hạng Thuật đưa lưng về phía Trần Tinh, bình thản nói, “không phải chỉ vì muốn ta làm hộ pháp của ngươi, đúng không? Ban đầu, ngươi muốn ta làm bạn cả đời với ngươi, bất kể đời này ngắn ngủi hay dài đằng đẵng.” “Cuối cùng huynh cũng hiểu,” Trần Tinh cười buồn, “cho nên khi huynh bảo không muốn làm hộ pháp, ta đã buồn biết mấy. Nhưng lỗi ban đầu vẫn do ta, vì ta không biết nghĩ cho cảm nhận của huynh…” Hạng Thuật đứng trong sân, khẽ quay đầu lại, nhìn Trần Tinh thật chăm chú, ánh đèn hoa chiếu lên gương mặt hắn, khiến Trần Tinh ngẩn ngơ ngắm nhìn. Dưới ánh sao, góc nghiêng của Hạng Thuật nom anh tuấn cực kỳ, đẹp hơn hết thảy những người Trần Tinh từng biết, mặc dầu lúc nào hắn cũng cau mày, song lại toát lên nét dịu dàng kiên định. “Tinh Nhi này.” Hạng Thuật chợt gọi. Khoảnh khắc Hạng Thuật gọi “Tinh Nhi”, sắc mặt Trần Tinh đỏ hây. “Huynh…” Trần Tinh hơi luống cuống. “Ta sẽ không để đệ chết.” Hạng Thuật nói thật nghiêm túc, “Sẽ không, đệ sẽ không chết.” “Sao huynh tự dưng nói vậy?” Trần Tinh dở khóc dở cười. Hạng Thuật: “Vì đệ thực lòng không muốn chết, hơn nữa lần này trở về vì muốn nói cho đệ, đệ không phải chỉ có một mình, hiểu chứ?” Trần Tinh nghe thế thì cõi lòng như được sưởi ấm, tựa như trông thấy một tia sáng xé trời giữa đêm dài Vạn Pháp Quy Tịch bị bóng tối bủa vây — họ bảo rằng, cậu là một cốc đèn, thế nhưng vào giây phút này đây, Trần Tinh lại cho rằng Hạng Thuật mới là ánh hào quang chiếu vào cậu trong đêm tối tuyệt vọng. “Đúng vậy.” Trần Tinh thừa nhận, “Nếu có hy vọng, ta muốn sống, muốn cùng huynh… làm thật nhiều chuyện. Nhưng nếu tương lai không thể tránh khỏi, thì ta mong rằng sự ra đi của ta có thể giúp huynh, Tiêu Sơn, Phùng đại ca, Tạ sư huynh… và còn rất nhiều người khác, sống thật an yên.” Nói đoạn, Trần Tinh tiến lên khẽ ôm lấy Hạng Thuật, tựa đầu lên vai hắn, hô hấp Hạng Thuật chợt dồn dập, nhưng một lúc sau Trần Tinh đã buông hắn ra rồi. Trần Tinh thì thầm: “Thế nhưng, Thuật Luật Không à, ta gạt huynh, cũng lừa tất cả mọi người.” Hạng Thuật: “……” Trần Tinh ngước nhìn hắn và nói: “Ta chỉ còn sống được một năm nữa thôi.” Hạng Thuật không đáp, thậm chí không hề tỏ ra kinh ngạc mà chỉ lặng nhìn Trần Tinh. “Vì Tuế Tinh,” Trần Tinh giải thích, “mỗi một lần Tuế Tinh hạ giới, sẽ chỉ ở lại nhân gian hai mươi năm. Mặc dù ta chưa từng tận mắt xác thực, song trong sách cổ đều bảo thế, năm ta vừa tròn mười sáu sư phụ cũng nói ta biết… ta cũng từng nghĩ biết đâu may mắn thì sao, nhưng kể từ khi Bạt loạn, ta ngày càng cảm thấy…” Hạng Thuật ngắt lời: “Cuối cùng đệ cũng chịu nói thật.” Trần Tinh giật mình, lầm bầm: “Huynh biết rồi ư? Làm sao biết được?” “Bộc Dương tìm ra sự thật giúp ta.” Hạng Thuật đáp, “Ta đặc biệt đến sư môn đệ, tìm các quyển sách còn để lại nhằm xác nhận. Nếu ghi chép là thật, đệ sẽ không sống quá sinh thần năm sau, tính từ bây giờ, là một năm cuối cùng của cuộc đời đệ.” “Phải.” Trần Tinh đáp một cách thoải mái, “Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc chống lại số phận mình, ta cũng không muốn sống như thể không vì bản thân, nhưng nó quá đỗi khó khăn, không phải do ta sợ. Huynh thấy đấy, chúng ta vẫn thất bại ở trận sông Y. Muốn tranh thủ lắm chứ, nhưng ta vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm. So với ngàn vạn người trên vùng đất Thần Châu, sống chết của ta có đáng là bao? Vì vậy, Hạng Thuật ơi.” Trần Tinh thầm nghĩ, ta thích huynh, thích huynh nhiều lắm, ngoài miệng lại thì thầm rằng: “Ta muốn ngày hoàn thành tâm nguyện của mình, cũng là ngày kết thúc đời ta, mà sau này, ta không còn có thể đồng ý với huynh điều gì. Ta không thể hứa với huynh kiếp này, cũng chẳng đợi được huynh kiếp sau, thế nhưng…” Trần Tinh mỉm cười nhìn Hạng Thuật: “Sau năm dài tháng rộng, mọi thứ sẽ dần bị lãng quên, giống như dáng dấp cha mẹ trong lòng ta đã trở nên mờ nhạt từ lâu, và huynh cũng sẽ từ từ quên ta trông như thế nào.” Hạng Thuật im lặng nhìn Trần Tinh. Trần Tinh cười và nói tiếp: “Nhưng những gì ta để lại cho huynh sẽ là thế giới tươi đẹp này. Nếu ta làm được, thì đây là thứ duy nhất ta có thể tặng huynh nhỉ? Có phải huynh thường cảm thấy, ta vì Thần Châu mà mặc kệ cảm nhận của huynh không? Không phải thế đâu, sở dĩ mong Vạn Pháp phục sinh, tất cả vui sướng phồn vinh trên đời, đều là vì thế gian này… có huynh đấy.” “Đây là một thế giới có huynh, có Phùng đại ca, có Tiêu Sơn, có Tạ sư huynh, vì điều này, nó mới xứng đáng với sự ra đi của ta…” Hàng mày nhíu chặt của Hạng Thuật cuối cùng cũng giãn ra, hắn nói: “Ta hiểu rồi.” Trần Tinh vẫn nghiêm túc trải lòng: “Cho nên, bắt đầu từ ngày mai, đừng sợ rằng ta sẽ chết, được không? Hãy cùng ta đi hết quãng đường này, và ta sẽ mãi mãi nhớ rằng…” “… Cõi đời này, có một người, bận lòng vì ta, gọi hết bằng hữu, tiêu hết gia tài,” Trần Tinh nói thật khẽ, “chỉ vì mong ta sống tiếp, làm bạn với ta.” Hạng Thuật không tự chủ siết tay thành quyền, xoay mặt đi chỗ khác không nhìn Trần Tinh. “Ta cũng sẽ nhớ.” Hạng Thuật đáp. Trần Tinh nhướng mày, nhìn gò má của hắn. “Ta cũng sẽ nhớ, cõi đời này, từng có một người,” Hạng Thuật rằng, “nguyện lòng đốt sạch ba hồn bảy phách của mình, chỉ vì hóa thành một cốc đèn chiếu sáng khắp thế gian.” Dứt lời, vành mắt Hạng Thuật hoen đỏ, xoay người mang theo một cơn gió sượt qua người Trần Tinh. “Hạng Thuật,” Trần Tinh vội gọi, “Hạng Thuật!” Cậu thấy Hạng Thuật khóc nên ngừng bước, ngơ ngác đứng nhìn. “Tinh Nhi, Hạng Thuật.” Trần Tinh thủ thỉ, “Hạng Thuật, Tinh Nhi…” “Ta thực sự rất thích huynh.” Trần Tinh thì thầm. Lúc cậu đến với cõi đời này chỉ côi cút một mình, lẽ ra lúc rời đi cũng nên như vậy. Trần Tinh có quá nhiều lời muốn nói, song cậu biết một khi nói ra, sẽ có một người giống ngày đó bên bờ Hồng Hồ, liều mình mang cậu rời khỏi phàm trần tràn ngập trách nhiệm này, dẫn cậu… Trần Tinh đẩy cửa phòng, bỗng nhiên ngừng bước. Trên giường, một chiếc vòng tay nguyệt bối nằm trên gối. Vào thu xã một năm trước, họ mua một cặp lúc dạo chợ ở Kiến Khang, Trần Tinh đã quên chuyện này từ lâu. Cậu chạy ngược chạy xuôi, tiếp đó còn hôn mê sâu, không biết vòng của mình đã bị vứt đi đâu rồi. Mà chiếc Hạng Thuật mua hắn vẫn giữ đấy, sợi dây đỏ đã phai màu, và nguyệt bối cũng mất dần độ bóng theo năm tháng. Trần Tinh nhặt chiếc vòng lên, đứng lặng thật lâu, sau đó xoay người bước nhanh ra ngoài. Các quan võ đã chuẩn bị xe, Tạ An đang xác nhận lần cuối. Trần Tinh vội vàng chạy vào sân, hỏi: “Hạng Thuật đâu? Tạ sư huynh, phòng huynh ấy nằm đâu?” Tạ An hoang mang đáp: “Chẳng phải hắn ngủ cùng phòng với đệ à? Không có an bài phòng khác cho hắn.” Ba tháng trước, Hạng Thuật đưa Trần Tinh đến Thọ Dương, hắn ngủ ở phòng Trần Tinh suốt mấy hôm chăm sóc cậu. Sau này mỗi lần trở về, đến tối hắn sẽ rời đi ngay, nên không ai thu xếp phòng cho hắn. Trần Tinh hỏi tiếp: “Thế… hành lý của huynh ấy đâu? Đồ mang theo bên người thì sao?” Hạng Thuật đi rồi, Trần Tinh vội nói: “Chuẩn bị ngựa.” “Đợi! Đợi đã!” Tạ An ngăn lại, “Tiểu sư đệ, đệ theo bọn huynh đi, lúc này chỉ có một đường có thể ra khỏi thành, huynh sẽ phái thám báo đi tìm Võ thần…” Trần Tinh: “Mọi người cứ mặc kệ ta!” “Không được!” Tạ An nói, “Võ thần đã đặc biệt căn dặn ——” Trần Tinh chạy ra ngoài định leo lên ngựa, Tạ Huyền vội vàng xông tới, nói: “Mau! Chuẩn bị rời thành, quân của Phù Kiên sắp tới rồi!” Tạ An đang bố trí nghe thế mắng to: “Tên Chu Tự trời đánh, dám gạt bọn ta?! Tên lừa đảo này!” Lúc Chu Tự chiêu hàng đã nói “ngày mai công thành”, giờ mới qua canh hai mà Phù Kiên đã chỉ huy hai mươi vạn quân bắt đầu tấn công. “Binh bất yếm trá, binh bất yếm trá.” Tạ Huyền nói, “Mọi người đi mau! Trần đại nhân, ta có thấy hộ pháp nhà ngươi! Hắn mới rời thành hướng về phía bắc, ngươi theo bọn ta về Kiến Khang trước! Hắn nói xong việc sẽ trở về tìm ngươi!” Trần Tinh: “Không được! Huynh ấy vừa về, giờ lại muốn đi đâu? Tên khốn này! Tên khốn này! Ta còn rất nhiều điều muốn nói với huynh ấy ——!” Tạ An thấy Trần Tinh cuống tới suýt khóc, vội khuyên: “Đệ theo hướng khác cũng vô ích, bây giờ chỉ có đường về phía nam là an toàn…” Trần Tinh: “Ta có Tuế Tinh! Đi đâu cũng an toàn!” “Quân Tần đến rồi!” Có người hô. “Công thành!” Lại có tiếng binh sĩ vọng tới từ xa, tiếng chuông trên núi trong thành Thọ Dương vang lên, từng tiếng “ding——” nối tiếp nhau, toàn thành ngập trong bầu không khí căng thẳng. Lọ dầu hỏa sượt qua trời bay vào màn đêm, trong thành bắt đầu nổi lửa. Tạ An đột nhiên nhanh trí: “Đừng để Trần đại nhân đi! Mạng của mọi người dựa hết vào đệ ấy!” Trần Tinh: “??” Vương Hy Chi cũng nhớ ra: “Đúng! Y là Tuế Tinh!” Trần Tinh: “…………” Tạ An: “Đạo Uẩn! Đạo Uẩn đâu!” Tạ Đạo Uẩn đánh xe chạy tới, giục: “Đi! Mọi người lên xe!” Thế là mọi người túm theo Trần Tinh lần lượt lên xe, chạy rầm rập ra khỏi Thọ Dương, chẳng mấy chốc, đêm thành Tương Dương bị phá như được tái diễn. Trần Tinh bị cố định giữa xe, một đám quan văn vây quanh cậu, ai cũng túm chặt một góc áo cậu, Tạ Đạo Uẩn thì lo đánh xe, Hoàn Y cử người hộ tống, cứ thế đoàn người rời khỏi Thọ Dương. Mọi người rút lui gần hết, Phù Dung hầu như không gặp phải sự kháng cự nào khi tiến quân vào Thọ Dương, đêm tối khiến bọn chúng bị cơ quan do Tạ Huyền sắp đặt ám hại không ít. Sau khi rời thành, tiếng chấn động vọng tới từ xa, cả phủ thái thú Thọ Dương bốc cháy trong biển lửa. Có lẽ muốn dụ quân địch vào thành rồi phóng hỏa thiêu chết chúng. Không biết do Trần Tinh phát huy tác dụng hay tài nghệ lái xe của Tạ Đạo Uẩn quá điêu luyện mà đường chạy ban đêm êm ái đến không ngờ, xe ngựa không lật úp hay lọt rãnh, càng không bị quân Tần tập kích, chẳng mấy chốc đã chạy hơn mười dặm. Chỉ sau một trận mưa thu, ven đường lầy lội, sau khi quân phòng thủ Thọ Dương rút lui, đến khu vực an toàn, các quan văn lần lượt xuống xe, quỳ xuống bùn dù đang vận áo bào trắng tinh, lạy ba lạy về hướng Thọ Dương. “Các ngươi đang lạy ai?” Trần Tinh nghi hoặc. “Ba binh sĩ phóng hỏa đồng quy vu tận với quân Tần.” Tạ Đạo Uẩn đáp. Trần Tinh và Tạ Đạo Uẩn cũng xuống xe lạy, Hoàn Y nói với Tạ Huyền: “Vậy thì các vị, chúng ta từ biệt nơi đây, đêm qua đã uống rượu trong tiệc của Trần tiên sinh, không cần chào từ biệt nữa.” Tạ An, Vương Hy Chi cùng các quan văn ngồi trên xe hành lễ với Hoàn Y và Tạ Huyền, Tạ An nói: “Trong triều cứ giao cho bọn ta.” Bọn Tạ An có việc quan trọng hơn, phải quay về Kiến Khang bảo vệ hoàng đế và tiến hành động viên toàn nước, sắp tới rất có khả năng họ phải đối mặt với cuộc chiến dẫn đến đô thành Kiến Khang. Trần Tinh ngồi cạnh xe ngựa, thấy các quân sĩ lần lượt rời đi liền nhảy xuống xe. “Trần Tinh!” “Thiên Trì!” Trần Tinh leo lên ngựa, ngồi phía sau Hoàn Y, giục: “Đi!” Rồi cậu ngoái đầu, ánh sáng Tâm Đăng trong tay lóe lên, Hoàn Y gật đầu giục ngựa, đưa Trần Tinh đến Lạc Giản trước. Bấy giờ quân Bắc Phủ, quân Thọ Dương cùng dân binh được điều động tạm thời đang đổ xô tới Phì Thủy từ bốn phương tám hướng. Trăm vạn quân của Phù Kiên đang tiến về phía nam, trên bờ bắc Phì Thủy, trận đại chiến với số lượng người đông nhất trong lịch sử sắp bắt đầu. Mấy tháng nay, tại nơi nước non ngàn dặm ở mảnh đất phương Nam này, bất kể nơi nào trên đất của người Hán thì đều: nông dân ngừng canh tác, lao dịch ngừng làm, thương hộ đóng cửa, trăm thợ đình công, học giả vứt sách, quân rời giang hồ, hễ là người có sức thì cầm gươm xông tới Hồ Sào, hoặc dốc hết gia tài hỗ trợ tiền tuyến. Bởi vì cuộc chiến này không chỉ là tranh chấp giữa hai nước, nếu Kiến Khang thất thủ, người Hán sẽ bị giết sạch. Vết máu từ loạn Vĩnh Gia vẫn còn rõ mồn một, và đây chính là cuộc chiến mang tính tồn vong. Một khi Kiến Khang bị chiếm đóng, người Hán sẽ phải đối mặt với sự thật rằng — Mất nước diệt chủng. _____
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]