Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau
Giọng nói này…??? Tiểu Ô cùng Rita đồng thời ngước mặt lên nhìn bóng dáng đứng đối diện với cả hai người họ. Là hắn, là Đình Kỷ Nam? Hắn tại sao lại có mặt ở đây? Tim Tiểu Ô bất chợt co thắt dữ dội, cô cố nén những cảm xúc muốn bùng phát của bản thân bây giờ. Người đàn ông này sau hai năm không gặp lại, hắn dường như đã già hơn trước, gương mặt ưu tú này cũng chững chạc hơn rất nhiều, hắn vận bộ tây phục kiểu cách đúng dáng người thuộc tần lớp thượng lưu cao quý. Đình Kỷ Nam liếc mắt nhìn sang Tiểu Ô, một trận rét run vừa thổi qua, hắn kéo tay cô bật dậy, nắm chặt eo cô siết lại. Mùi hương hoa cỏ nhàn nhạt bên mũi khiến hắn tâm tình dịu lại. Rita hơi bất ngờ trước hành động vừa rồi, anh ta không cam mà gọi theo khi hắn vừa muốn lôi cô đi. “Này…anh là ai? Sao anh dám mang Rita đi?” “Tôi là chồng của cô ấy.” Câu trả khiến cho Rita chợt dừng lại hành động muốn đuổi theo của mình, anh ta nhìn về cô đang được hắn đưa đi. Ngay cả Tiểu Ô cũng đứng hình với câu nói của Đình Kỷ Nam, nghệch mặt ra để hắn Lòng Rita lúc này mới hiểu, thì ra người đàn ông tên Virneyad mà cô hay kể chính là người đàn ông trước mặt anh ta. Thì ra anh ta chưa bao giờ có cơ hội cả… Đình Kỷ Nam sau khi ôm cô ra khỏi phòng Bar vip đó liền buông ra, đổi thành kéo cô đi một mạch lên tầng trên. Tiểu Ô bị hắn lôi đi như vậy, cô đánh vào tay, đá vào chân hắn cũng không chịu buông ra. “Tần Tiểu Ô, có vẻ em rất hạnh phúc bên cạnh hắn ta?” “Anh có tư cách gì mà nói tôi?” “Tôi thích quản chuyện của em, được không?” Đình Kỷ Nam giờ đây đã hừng hực lửa nóng, hắn đạp cửa phòng dành cho khách ở tầng trên khách sạn, không kiêng nể mà quăng cô một cách thô bạo lên giường, thuận tay khóa cửa lại thật chặt. Ánh mắt hắn như muốn thiêu đốt Tiểu Ô chật vật ở trên giường. Không đợi cô kịp ngồi dậy sau cú vật, hắn đã nhào lên, giữ lấy đôi vai cô ghì chặt. “Đình Kỷ Nam anh mau buông tôi ra, mau buông ra.” Tiểu Ô bị hắn kìm hãm như thế, cô vung chân lên muốn đá vào người hắn, nhưng hắn nhanh hơn đã kẹp chân cô lại bằng hai chân của mình, mày kiếm nhướng lên nhìn cô. “Tôi không buông, em làm gì được tôi? Em nên nhớ không phải một mình em biết võ công?” “Khốn khiếp…” “Lại còn nói lời như thế, hai năm qua rời xa tôi đã khiến em như thế sao?” Đình Kỷ Nam nhếch nhẹ môi cười, cố định lại hai bên cổ tay bằng bàn tay to lớn của mình. Kéo chiếc cà vạt thẳng xuống, quấn mấy vòng, trói cổ tay Tiểu Ô lại. “Tôi ra sao cũng là chuyện của tôi, tôi cần anh xía vào sao?” “Tôi lặn lội sang đây không phải để em nói lời nhẫn tâm như thế?” Tiểu Ô tức đến mức gương mặt đã đỏ phừng phừng, như Đình Kỷ Nam thì ngược lại, hắn quỳ gối choàng qua eo cô, đôi mắt hắn sâu ngoáy nhìn thẳng vào người bên dưới như muốn thiêu đốt tất cả. “Đó là việc của anh, anh nên nhớ hai ta chia tay rồi. Là chia tay, chia tay anh nghe rõ chưa?” Bị ánh mắt đó chiếu vào, cô lại liên tưởng đến những ngày tháng cô và hắn triền miên trên giường, giờ nhìn lại bộ dạng này có ngốc cô cũng biết hắn muốn gì. Cô muốn nhắc lại việc cả hai đã chia tay, đã không còn bất cứ mối quan hệ ràng buộc nào, cô muốn hắn sớm từ bỏ đi suy nghĩ trong đầu của mình hiện tại. “Ừ, là tôi chia tay.” “Biết thế mau thả tôi ra, bạn tôi đang chờ.” “Ừ, em muốn trở lại với cái tên người Mỹ đó sao? Em muốn nói tiếp chuyện yêu đương với hắn à?” “Đó là việc của tôi, dù tôi có yêu đương, thậm chí là lên giường với ai cũng là việc của tôi, anh đừng quản nữa.” Yêu đương, lên giường? Đình Kỷ Nam nghe xong đã đen cả mặt mày, hắn nhìn kĩ cô thêm lần nữa. Hôm nay cô ăn mặc đẹp lắm, hơn những lần hẹn hò cùng hắn nữa kìa! Cả chiếc váy này cô cũng chưa bao giờ diện cho hắn xem, vậy mà hôm nay lại ăn vận nó đến nơi này sao? Nghĩ đến những ánh mắt của các tên đàn ông khác nhòm ngó cô, sự đụng chạm của kẻ tên Rita đã đụng vào cô, hắn không chịu được, hắn không chấp nhận. Sự chiếm hữu mạnh mẽ bao trùm lấy hắn, giờ nghe được cô yêu ai sẽ lên giường cùng người đó, đầu hắn như muốn nổ tung lên rồi. “Lên giường cùng ai? Vậy ý em là muốn lên giường cùng tên lúc nãy đúng không?” “Nếu em đã ham muốn như vậy, tôi chiều theo ý của em.” Sau khi lời hắn vang lên, tiếp đó là những âm thanh của quần áo bị xé rách đi. Chiếc váy hàng hiệu của cô đã bị Đình Kỷ Nam xé rách, thân thể màu trắng nõn nà dần xuất hiện, bầu ngực căng tròn trong lớp áo lót màu kem bị lộ ra bên ngoài. Tiểu Ô kích động giãy giụa thêm, mà càng giãy giụa, hắn càng kẹp chặn lại chân cô. “Anh…khốn khiếp, anh làm trò gì vậy? Anh không được cưỡng bức tôi…” “Yêu cầu em nói ít rên nhiều.” Đình Kỷ Nam cười cười nhìn cô đang muốn phát điên lên. Càng điên, hắn càng thích. Đưa bàn tay chai sần kéo thẳng áo lót của cô ra khỏi người, đầu nhũ hoa nhỏ nhắn bị bàn tay hắn bao trùm. “Đê tiện, hèn hạ.” “Ừ cảm ơn đã khen tôi. Tôi sẽ cho em biết thế nào là đê tiện, là hèn hạ.” Kéo đầu dây chiếc cà vạt buộc chặt lên thành giường, Đình Kỷ Nam không còn bị hai tay cô quật nữa hắn trườn mình xuống dưới hai chân cô, bá đạo kéo cao chân cô, ép cho đùi sát vào thân hình Tiểu Ô. Giờ đây toàn bộ khung cảnh bên dưới đều được Đình Kỷ Nam nhìn rõ, cậu em bên dưới cũng đã ngày một to lớn bành trướng cả quần tây. “Ư…” “Xem ra em không thường xuyên sử dụng nó nhỉ? Chưa gì đã ẩm ướt thế rồi haha.” Chiếc quần lót còn sót lại cũng không thể che được lớp thịt mềm mại bên dưới, Đình Kỷ Nam nhẹ nhàng kéo chiếc quần lót ra, mộng xuân bên dưới dần dần thức tỉnh. Theo bản năng, Tiểu Ô khép chặt đôi chân lại không muốn bị ánh mắt cháy rực kia dò xét. Ý đồ của cô làm sao qua được hắn? Hắn sớm đã bành hai chân cô ra, dùng một chân chen giữa. Hai tay không rảnh rỗi mà cởi từng món đồ trên người. Từ chiếc áo khóa, áo sơ mi bên ngoài, chiếc thắt lưng, chiếc quần tây, cuối cùng chính là chiếc quần lót tối màu. Cảm giác tức giận ban nãy đã thay vào sự ngại ngùng, Tiểu Ô nhìn rõ được cự vật đã ngẩn cao đầu, chỉ chờ lệnh chủ nhân và tiến vào. Một màn như thế càng khiến cô đỏ mặt thêm, nhưng miệng lưỡi vẫn đanh đá mắng mỏ hắn: “Nhìn anh chẳng khác nào tên biến thái, hạ lưu, nói ra những lời không biết liêm sỉ.” “Tiểu Ô, em cứ nói tôi nhận hết. Dù sao bây giờ tôi đang trên em, sớm muộn cũng bị tôi quất lên bờ xuống ruộng thôi.” “Câm miệng, cái đồ thối tha này. Bao năm qua vì cái gì miệng lưỡi anh lại như vậy hả?” Tiểu Ô như muốn thét lửa vào mặt hắn, vẻ mặt đê tiện hạ lưu này cô muốn đánh chết hắn thôi. Đình Kỷ Nam khoang vội đáp lại, hai tay giữ lấy hai bên đùi cô kéo ra hai phía, nhìn rõ được hạt ngọt đang mời gọi, Đình Kỷ Nam cúi đầu, mút thật mạnh. Âm thanh chùn chụt kéo dài một hồi lâu, khoái cảm, kích thích bên dưới khiến Tiểu Ô bật nhẹ một tiếng rên, hai chân càng kẹp chặt đầu hắn muốn ngăn ngại. Buông đùi cô ra, hắn dời xuống bờ mông trắng hồng, nâng nhẹ lên cao. Đình Kỷ Nam giờ đây càng thêm nhìn rõ tận sâu bên trong, cánh hoa không ngừng co thắt dữ dội. Chiếc lưỡi ranh mãnh luồng lách vào sâu bên trong, muốn thưởng thức hết tất cả những mật ngọt từ từ ùa ra bên trong, càng lâu càng kích thích. Tiểu Ô sớm không chịu nổi nữa, cô lắc đầu dùng hông né tránh, mà né làm thế nào để cái lưỡi của hắn càng vào sâu khe huyệt. Bật ra những âm thanh khoái lạc khắp cả căn phòng trống. “Ư…đừ…đừng…không…ch…chịu…nổi.” Càng quét một hồi lâu Đình Kỷ Nam mới chịu buông ra, đến khi nó đỏ lên hắn mới dừng lại. Nhìn rõ con người đã vặn vẹo đến đáng thương. “Vẫn mẩn cảm như ngày nào.” Đình Kỷ Nam buông câu “khen ngợi”, hắn kê cao chiếc gối xuống mông cố để phần dưới cao hơn phần trên. Đầu ngực dốc xuống ma mị, hắn nắn bóp quanh hồi, liếm láp quanh đầu nhũ hoa mềm mịn dần dần cứng lên. Đình Kỷ Nam biết rõ cơ thể cô nhất, giờ đây cô đang bứt rứt, ngứa ngáy, khó chịu ở bên dưới nhất. “Hỏi em lần cuối, hắn ta và em có quan hệ gì?” Hắn dùng cục thịt to lớn đó đặt lên vùng tam giác, đưa lên xuống bên ngoài hai khe thịt nhất quyết không đưa vào trong. Tiểu Ô vẫn lắc đầu, bảo không có. “Em nói thật không?” “Ư…ưm…thật…tiến…vào đi…ư…” Tiểu Ô giờ đã bị toàn bộ dục vọng đã chiếm lấy cơ thể, cô cứ muốn hắn giúp mình giải quyết, còn lại điều hắn nói đều như tiếng ong vo ve bên tai. Cô cố gắng nhích gần lại nam căn của hắn, châ quấn chặt lấy bên eo, muốn hắn động một cái. Đình Kỷ Nam cười khổ, hắn động eo một cái thật sâu, thân cự vật không ngừng ma sát vào bên trong. Sự xâm nhập bất ngờ cùng những cú động này đã khiến cảm xúc cô dâng lên đỉnh điểm, thân thể lắc lư theo từng cú nhấp thô thiển kia. Chuyển động nhanh của hắn làm cho cô nhinn không được, càng rên rỉ thêm, vật nam tính lại càng ra ra vào vào, thân thể cô đã sớm bị động đến mức mất khống chế, cô sắp chịu không nổi rồi… Từng động tác mãnh liệt của hắn xuyên qua thân thể nàng, cự long phình to thâm nhập vào nơi sâu nhất bên trong cơ thể cô, Tiểu Ô không ngừng thét chói tai, cảm giác tất cả dây thần kinh đều bị đứt đoạn. Cả hai không tự chủ được mình, người nâng mông lên kẻ hạ thủ xuống, kết hợp chặt chẽ.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau