Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau
Ba năm sau. Giờ đây đại gia đình Đình gia đã đón thêm rất nhiều thành viên mới. Đình Vân Huân đã mở một xưởng gỗ lớn cho mình ở khu vực gần dãy Phật Tinh. Đây là nơi mà lúc trước hắn ta và Lý Kha đã sinh sống nên ít nhiều đều biết được người dân lân cận khu vực này thiếu hụt công việc trầm trọng. Họ đã thâu mua nhiều đất đai để xây dựng nhà cho dân, giúp họ có được một công việc ổn định hơn bao giờ hết. Đình Vân Huân cùng Lý Kha cũng đã chào đón đứa con trai út vừa tròn hai tuổi này với cái tên rất thân thương- Đình Kiến Nghi. Đứa trẻ Đình Kiến Nghi này rất quý Tần Tiêu cùng Lưu Phi nên bọn họ để cho Tần Tiêu nuôi dưỡng. Thật ra không có ý tốt lành gì cả, Đình Vân Huân thì sợ đứa con trai này làm vướng bận tay chân của mình thôi. Nhưng biết sao bây giờ? Cả con trai cũng không thèm nhìn mặt hắn ta nữa…thật oan uổng mà. Đình Thư Huân và Chu Thục Yên cũng đã làm một lễ kết hôn thật long trọng vào năm ngoái, phải nói là hôn lễ lớn chưa từng có ở thành phố này. Người đến tham gia lễ cưới đều là thương nhân bậc nhất, nổi tiếng nhất. Mọi người đều gửi lời chúng tốt đẹp đến cho cả hai. Sau nhiều năm chung sống, Thục Yên giờ đây cũng đã được đeo chiếc nhẫn vô cùng tinh xảo, là tác phẩm riêng biệt, nổi bật nhất trong bản danh sách đầu tháng của tạp chí thế giới. Năm đó, cô đã được đeo chiếc vòng đen chạm đá kia, là vật thuộc chủ sở hữu của gia tộc Đình gia. Giờ đây Thục Yên chính là người phụ nữ quyền lực nhất ở gia tộc Đình. Cũng là năm đó, cô lại sinh thêm đứa con gái nhỏ duy nhất của Đình gia - Đình Ngưng Chi. Đứa trẻ này may mắn tính cách giống cô, xinh đẹp dễ thương không giống như tính khí của hai anh trai của nó. Đình Ngưng Chi vừa sinh ra đã được Đình Thư Huân bồng bế suốt ngày, cưng chiều bội phần so với hai anh trai của mình. Còn luôn miệng gọi công chúa ngoan, công chúa ở cha ơi. Các anh chị thì ai cũng đòi bồng em bé, ngã cả Đình Húc Niên cũng muốn bế em. Với tính khí của cậu bé ít khi để tâm đến người khác, nhưng lần này lại muốn để tâm đến em gái của mình. Lưu Phi và Tần Niên cũng đã sang nước ngoài kết hôn, nhận được giấy hôn thú rồi mới quay trở lại đất nước. Hai người thêm đứa con Lưu Tiêu Vân và Đình Kiến Nghi lại thêm phần hạnh phúc vô cùng. Đình Thiệu Khiêm với tư tưởng “với sức người sỏi đá cũng thành vợ nhỏ của cậu.” Cậu thành công cua được Tầm Bối Nhiên, đứa trẻ vừa chập chững vào cấp ba bây giờ đã là cô gái hai mươi hai tuổi, trở thành vợ của Đình Thiệu Khiêm vào ba năm trước. Hiện tại Tầm Bối Nhiên cũng đang mang thai hơn bảy tháng rồi. Đình Thiệu Khiêm cũng đã tách ra ở Tâm Phúc sinh sống cùng vợ nhỏ của mình. Gia đình sinh sống hạnh phúc viên mãn. Về phần anh trai cô, cuối năm nay họ sẽ kết hôn với nhau, trước đó đã có một cô con gái đáng yêu vô cùng. Anh trai cô quản lý Chu gia, hợp với Bạch gia đã tạo nên một khoản lớn mạnh sát cánh thêm cho Đình thị. Duy chỉ có hai con người, đã lâu rồi không thấy gặp nhau. *** “A, bồng con gãy cả tay anh rồi bà xã.” “Anh muốn bế con bé mà nên anh bế đi.” Thục Yên thoa nhẹ lớp kem dưỡng da trên cơ thể mình. Bộ váy mỏng tang cũng không che giấu nổi cơ thể phía sau lớp váy đó. Đình Thư Huân nuốt một ngụm nước bọt xuống thấm ướt cổ họng khô khốc. Hắn nhẹ nhàng đặt con gái mình vừa ngủ vào cái chõng ở phòng. Xoay về phía Thục Yên bước tới. Cô chính là người càng sinh nở, thân thể càng mơn mởn, thay da đổi thịt, đó chính là thứ khiến hắn bịn rịn cả cơ thể. Nhìn bóng lưng từ từ hiện rõ ngay sau lớp gương, Thục Yên hoảng đến mức quay lại mở miệng xin tha, nhưng con người này sao mà tha thứ được. “Yên, sữa chảy ướt áo rồi, để anh giúp em.” “Không…không cần đâu.” Đình Thư Huân bế thốc cô lên, đặt lên giường mềm mại, vẻ mặt hạ lưu hắn dần bộc lộ sau gương mặt điển trai đó. Hắn đã hơn bốn mươi rồi nhưng gương mặt hắn không có biểu hiện của sự lão hóa, thật khiến cô ghen tị mà. Chiếc váy được hắn gở bỏ ra, Đình Thư Huân nâng nhẹ bầu ngực chắc sữa của Thục Yên, đôi mắt mê mẩn cúi xuống mút thật chặt. Hắn dùng đầu lưỡi mềm mại của mình, ở nơi nụ hoa của cô… Choáng váng vừa vẽ vòng tròn, từ từ nuốt nhả! Hắn mút từng ngụm, từng ngụm… cô có thể cảm giác rất rõ ràng nơi bầu ngực đang căng trướng đã từng chút từng chút mềm lại. Từng dòng sữa từ trong thân thể cô tuôn chảy vào trong miệng anh, hắn nuốt phát ra tiếng ừng ực! Lăn lộn một bên hiển nhiên là không đủ dùng, Đình Thư Huana ngẩng đầu lên lại bắt đầu lăn lộn tiếp ở bên kia! Bắt chước đúng cách, ‘Lương thực’ bên kia cũng chảy vào trong dạ dày của anh! Thục Yên nhăn hết cả trán, dùng ngón trỏ chen vào khe hở giữa mặt anh với nụ hoa, không cho anh thuận lợi hút nguồn ‘Dinh dưỡng’ kia nữa, mở giọnh trách cứ: “Anh bú ít đi một chút, lát nữa con của anh sẽ không còn để mà bú nữa đâu!” “Được được, vậy anh sẽ kiếm chỗ khác.” Đình Thư Huân hài lòng, liếm vành môi còn sót lại sữa ngọt, hắn cười hề hề, tay bên dưới đã chạm đến vùng cấm cửa cô. “Anh…đeo bao vào, ba đứa rồi đấy Đình Thư Huân.” “Không sao, anh nuôi tất.” Đình Thư Huân bá đạo nói, sau đó là hình ảnh hắn đè cô xuống giường lớn, cùng cô triền miên không rời nhau trong màn đêm yên ả. Cuộc sống tưởng chừng sẽ rất khó nếu chúng ta không cố gắng vượt qua, làm sao nhận lại được những quả ngọt đằng sau chứ? Đình Thư Huân ôm lấy cơ thể cô vào lòng, thầm thì đôi lời: “Bà xã, anh yêu em.” +++ HOÀN CHÍNH VĂN.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau