“Ồn ào thật.”
Câu nói này lặp tức nhận được sự chú ý của những người đang ngồi ở bàn. Họ quay đầu lại nhìn thấy người đang đi đến bằng đôi mắt mong đợi, như thấy cứu tinh đang bước tới vậy.
Là Thục Yên!
Dĩ nhiên cô chỉ cần muốn là có thể nói, đâu ai cản được cô.
Nhìn đôi mằ sưng húp, gương mặt qua một đêm đã nổi một nếp nhăn trên trán cũng đủ hiểu cô đã trải qua điều gì.
Thục Yên nghe sáng sớm đã bị điếc tai như thế, cô chỉ tùy tiện nói một câu thôi, không ngờ lại nói trúng ngay Đình Thư Huân. Dù là vậy nhưng cô cũng mặc kệ.
Bước đến tủ lạnh, Thục Yên vơ đại ly nước lạnh mà uống không cần suy nghĩ. Tối qua khóc lớn quá, khan cả giọng nên sáng đã thấy khát mà mò xuống đây.
Mọi lần đều là Đình Thư Huân sẽ đem thức ăn sáng cùng sữa nóng cho cô, sáng nay cô cũng nghĩ là vậy, nhưng nhớ lại đêm qua gây lộn, ai mà rảnh rỗi để chăm sóc cô nữa chứ?
Sau khi uống hết một chai nước lạnh, Thục Yên cũng không thèm hỏi thăm con người đang đứng yên trước mặt, cô nhẹ cười chào mọi người:
“Mọi người ăn sáng vui vẻ nhé.”
Vỏn vẹn như vậy, cô cũng đi lên lầu mà không thèm ăn bữa sáng nữa.
Đình Thiệu Khiêm liền trưng gương mặt lạ lẫm, sao cô lại không thèm nói chuyện cùng chú nhỏ vậy?
Vậy sau khi cô đi, bọn họ phải làm sao?
Đình Thư Huân nắm chặt góc bàn, gây tay đã nổi đầy lên trên, vẻ mặt u ám đáng sợ. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-gia-gia-xin-ra-mat-chao-em/1195648/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.