Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau
“Câm miệng!” Đình Vân Huân không kiềm chế được cơn giận, hắn đẩy cả người Đình Quân Tâm thẳng vào chiếc tủ gỗ phía sau. Đến mức âm thanh va đập vang lên một tiếng lớn, trên gương mặt già nua của ông co nhúm lại, đau đớn kêu lên thống khổ. Cảm giác cả toàn thân xương cốt như đang dần dần tan rã. Đình Quân Tâm dù sao cũng đã quá tuổi sáu mươi, huống hồ sức khỏe của ông lại không được khỏe mạnh như Đình Quân Ký, lại chịu sự dày vò từ thuốc thang và những âm mưu thâm độc của em trai mình, ông còn có sức chịu đựng đâu? Cảm giác lực mình hơi lố tay, Đình Vân Huân buông lỏng thân hình Đình Quân Tâm ra, nhưng vẫn không có ý định tha cho ông. Hắn thô lỗ hất ông sang một bên. Cả người Đình Quân Tâm đều tựa vào giường, cũng may nệm bông đã chắn lấy người ông, nếu không đã bị tan xương nát thịt dưới bàn tay của Đình Vân Huân. Đình Vân Huân kéo chiếc ghế lại gần, ngồi xuống vắt chéo chân, hắn chăm chăm nhìn vào ông đang đau khổ mà rên rỉ vì đau. “Anh cả à, anh đừng giống như Đình Văn suốt ngày A Huân A Huân nữa! Dù tôi và thằng đó cùng tên đi chăng nữa, nhưng người mà ông ta yêu thương tha thiết cũng là Đình Thư Huân, không phải Đình Vân Huân!” “Anh có biết tôi phải sống như một con ma, vất vưởng nơi tối tăm lạnh lẽo không? Tôi thà là bản thân trở thành phế nhân cũng không muốn trở thành Đình Vân Huân.” “Anh và cả ông ta đều độc ác như nhau, chính ông ta đã chối bỏ tôi, đã yêu thương Đình Thư Huân sâu đậm mà chưa bao giờ ông ta nhớ đến đứa con trai này! Ông ta thà cho người giết tôi cũng không muốn tôi xuất hiện trước mặt ông ta. Ông ta muốn bảo toàn sự duy nhất của Đình Thư Huân. Khốn khiếp!” “Anh có biết bao nhiêu năm qua, tôi lăn lộn cắm mặt mà làm việc, tôi đã từng bị hất hủi, từng bị xua đánh không khác gì một con chó dại. Trong khi đó thì sao? Đình Văn cho Đình Thư Huân tất cả, tất cả!” “Anh cả, trong khi anh biết sự tồn tại của tôi, anh nhẫn tâm bỏ mặt tôi ở đêm lạnh như vậy sao?” Đừng lời than thở, lời oán trách của hắn văng vẳng bên tai Đình Quân Tâm. Hắn ta như muốn trút hết những nỗi khổ, những oan ức, những tủi nhục mà bản thân đã chịu đựng trong mấy chục năm qua. Đằng sau sự kiêu căng, độc đoán đó chính là cả nỗi buồn sâu thẳm của Đình Vân Huân. Mấy ai có thể trải qua, thấu đáo mọi ái bi như hắn chứ? Bản thân mang cùng một khuôn mặt, tư chất tuy không bằng nhưng bản lĩnh thì có đủ. Tại sao ông trời lại bất công với hắn như vậy? Trách Đình Văn và Đình Quân Tâm một, hắn trách mẹ của hắn mười, thậm chí một trăm, một vạn lần! Mẹ Đình Vân Huân vốn chỉ là một người phụ nữ tầm thường tên Liên Huê. Bà ấy sinh sống bằng nghề trồng hoa và bán. Trong một lần Đình Văn đi viếng thăm người quen đã ghé ngang tiệm bà để lựa hoa. Kể từ khi cả hai nhìn nhau, Đình Văn đã say mê cô gái đã gần ba mươi này. Ông ta dày công mua hoa, nói lời có cánh nhưng vẫn nhận lại là cái lắc đầu của bà vì nghĩ ông đã quá tuổi. Không ngờ bà ấy bị Đình Văn dùng quyền chức ép buộc bà ở bên cạnh, lâu dần đã trở thành tình nhân. Dù trong thâm tâm bà không muốn nhưng đã lỡ đời thì chỉ có thể bên cạnh Đình Văn mà thôi. Hơn nữa Liên Huê không biết rằng thân thế ông ấy có tiếng trong giới thượng lưu. Sự ác cảm, tủi hờn dành cho Đình Văn ngày ngày lâu dần đã khiến cho Liên Huê trở nên căm ghét Đình Văn, chỉ hận không thể giết chết ông ta. Không ngờ trong một lần vô tình quên uống thuốc tránh thai, Liên Huê lại có mang, hơn nữa là một cặp song thai nam. Điều đó càng khiến cho Đình Văn yêu thương, chiều chuộng bà hơn. Suốt hơn chín tháng mười ngày bà chuyển dạ, lại đúng ngay lúc mà Đình Văn phải đi ba năm sang Ý cùng gia tộc trong lần phân chia vai vế. Liên Huê đã âm thầm sinh nở, đặt tên họ ba theo ý của Đình Văn từ trước. Anh tên Đình Vân Huân em trai tên Đình Thư Huân. Nhân cơ hội Đình Văn không ở trong nước, bà ta đã ôm theo hai đứa con bỏ trốn. Vì hội chứng trầm cảm sau sinh, bà bắt đầu đối xử bất công với cả hai anh em. Bà coi Đình Vân Huân như là cái gai trong mắt, nó giống Đình Văn y hệt không khá là bao, cả tính chiếm hữu cao cùng sự thô bạo đã bộc lộ ngay từ nhỏ. Còn Đình Thư Huân điềm tĩnh, không khóc không nháo không ồn ào rất được bà cưng chiều, ví Đình Thư Huân như là hiện thân lúc Đình Văn tận tụy chăm sóc bà vậy. Tuy lòng cố gắng sẽ đối xử hòa nhã với cả hai đứa con nhưng hành động bà lại không làm được. Một lần rồi một lần mà làm tổn thương Đình Vân Huân. Tâm hồn trong trẻo sớm đã bị bà dập tắt, cháy tàn rồi. Năm hắn gần được nắm tuổi, vì kinh tế gia đình không được khá khẩm, bà ta lại bị bệnh hai, ba năm rồi không khỏi, đành phải tìm đến Đình Văn cầu cứu. Chỉ là Liên Huê muốn giữ một đứa con, nên đã khiến cho trí óc non nớt của Đình Thư Huân nghĩ rằng anh trai mình đã chết trong một vụ tai nạn xe, và đã đưa Đình Thư Huân đến đó để Đình Văn nuôi dưỡng. Bà cũng đã nói dối cả Đình Văn rằng ông ta có một đứa con chết yểu tên Đình Vân Huân. Sau đó đã dứt khoát chối từ mọi lợi ích từ ông ta, lại không muốn liên quan điều gì đến ông nữa, bà rời đi bước ra khỏi cổng Đình gia. Nhưng ông trời lại phụ lòng người, bà ta vừa bước ra khỏi cổng Đình gia đã bị phu nhân của Đình Văn cho người giết chết. Đình Văn bên trong nhà dù biết cũng không thể nói lời nào, do sức ép bên nhà vợ nên ông chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà làm ngơ. Dù ông có cầu xin, có xin vợ ông tha nhưng cũng không thể ở cạnh Liên Huê mãi được đành để cho bà nhắm mắt xuôi tay buông lơ dòng đời này. Hình ảnh Liên Huê ngã gục giữa đường, máu từ miệng túa ra không ngừng đã khắc sâu vào tâm trí của Đình Vân Huân. Hắn hứa sẽ có một ngày sẽ quay lại đây, sẽ trả thù. Dù là sớm hay muộn, già hay trẻ hắn cũng sẽ quay lại. Nhất định sẽ phải khiến họ trả giá. Ngày giỗ năm sau, Đình Vân Huân cầm đến khóm hoa dại cùng chiếc bánh mà bản thân hắn đã cướp lấy từ tiệm bánh. Hắn đặt xuống đường, đôi mắt của đứa trẻ lên sáu ngấn lệ, hắn khóc lóc nhớ mẹ, gọi mẹ không ngừng. Dù thời thơ ấu, hắn từng bị bà đối xử tàn nhẫn nhưng hằng đêm bà vẫn ôm lấy cả hai anh em vào lòng mà vỗ về dỗ dành, những lời hát ru vô cùng êm tai. Hắn từng bị bà làm tổn thương, hắn không trách, hắn muốn trách phải trách đến thân phận này, trách gương mặt hắn quá dỗi giống Đình Văn. Ngay lúc hắn đang cầu nguyện cho mẹ mình, chiếc xe của Đình Văn chạy về, bên trong có cả Đình Thư Huân. Bánh xe xế hộp đắt tiền đã cán qua những món đồ mà hắn dành tặng mẹ mình, hắn gào thét, hắn muốn ông ta phải đền cho mình, nhưng giọng hắn nhỏ bé sao có thể vang đến tai ông ta? Không thể nào. Đình Vân Huân khổ sở hắn nhẹ nhàng nâng từng cánh hoa dại, lấy chiếc bánh đã bị nhàu nát lên, lòng đứa trẻ sáu tuổi chỉ cảm thấy tức giận. Món lễ của hắn dâng lên cho mẹ mình, đã không còn nữa rồi… Ngay lúc đó, Đình Quân Tâm đã xuất hiện! Ông ta lúc đó đã ngoài bốn mươi tuổi, xem hắn chỉ như là đứa trẻ con đang khóc vì mất đi miếng ăn. Ông ta bước đến trước mặt hắn, nâng nhẹ gương mặt lên mà lau đi nước mắt. Vì có lẽ nhìn thấy Đình Vân Huân quá giống Đình Thư Huân, ông đã hỏi hắn rất nhiều rất nhiều. Hắn cũng nghĩ con người này sẽ giúp đỡ hắn mà kể ra mọi chuyện. Nhưng sao chứ? Lúc Đình Quân Tâm biết hết tất cả, ông ta chỉ móc từ túi ra một chút tiền cùng một thỏi bánh, lạnh lùng đưa hắn rồi xua đuổi đi. Không may tai mắt của Đình Quân Ký pháthiện mà khai báo, Đình Quân Ký thì không hẳn sẽ dễ dàng tha cho Đình Vân Huân như vậy. Ông ta đã mượn danh Đình Văn mà cho người giết chết hắn vì nghĩ rằng càng nhiều người, tài sản lại càng bị giảm sụt, ông ta lại chẳng có bao nhiêu tiền của. Đình Vân Huân may mắn được một người đàn ông tên Lý Thiên cứu sống, gần ngay dãy núi Phật Tinh. Ngày hắn trưởng thành, hắn đã hứa phải khiến cho toàn người Đình gia chết đủ, kể cả đứa em trai tốt số của hắn!! Trời như giúp được hắn khi Đình Thư Huân không may tai nạn chết, Đình Vân Huân đã dùng mọi thông tin mà bản thân có được suốt mấy mươi năm qua là áp dụng, nhờ đến sự giúp đỡ của Lý Kha mà diễn kịch. Không may rằng hắn lại không biết đến anh em họ Chu nên mới bị phát hiện như vậy. Điều đó làm hắn phải gấp rút bay đi vội vàng. Quay lại khung cảnh ban đầu ở căn phòng này, Đình Vân Huân vẫn trầm ngâm nhớ lại quá khứ, Đình Quân Tâm đã gượng người đứng dậy run rẩy. Hơi thở ông gấp rút, giọng đã gần như cố gắng mà thốt lên: “Tôi không có quyền lực giúp cậu vào Đình gia. Hơn nữa một núi không thể có hai hổ, cậu hiểu không?”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau