Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau
Cả ba người nói chuyện trong xe rất rôm cả. Thục Yên cùng Đình Thiệu Khiêm có vẻ nói chuyện rất hợp nhau. Chỉ là hai con người dì cháu này không để ý đến ánh mắt đã đầy lửa mà nhìn. Đình Thư Huân bị cô bỏ qua một bên mà bản thân hắn thật sự muốn đá đứa cháu này ra khỏi xe. Chỉ tại cậu mà cô với hắn không nói được một câu nào. Chết tiệt. “Dì nhỏ, dì biết không, lúc nhỏ con bị nổi mụn nhọt. Chính chú nhỏ đã giúp con, còn chăm sóc vô cùng tận tình!” Đình Thiệu Khiêm nhắc lại câu chuyện lúc nhỏ, dùng ánh mắt vô cùng thâm ái mà nhìn hắn. Chu Thục Yên đưa tay che miệng cười đáp: “Hóa ra anh cũng biết chăm sóc cháu trẻ!” Đình Thư Huân đưa tay ra véo lấy mặt của Thiệu Khiêm đang ngồi đối diện mà răn đe: “Không cần nói nhiều với cô ấy như thế, cháu cứ lạnh lùng ít nói thì không ổn sao?” “A, dì ơi…dì ơi chú nhéo…đau quá…” Thiệu Khiêm ăn đau là la oai oái cầu cứu cô. Thục Yên nhìn bộ mặt trẻ con đang hờn dỗi này mà không nhịn được cười, đưa tay gạt nhẹ lấy cánh tay đang véo cậu mà nói đỡ. “Anh đừng ăn hiếp Thiệu Khiêm nữa.” “Hừ! Em bênh nó!” Nghe câu nói ngọt ngào từ cô, Đình Thư Huân hừ lạnh mà buông tay ra, hai tay khoanh lại mà trưng bộ mặt giận hờn vu vơ. Hắn còn chưa nói chuyện cùng cô vui vẻ như vậy, hắn ngồi ở đây như đang chắn cuộc vui của Thiệu Khiêm cùng Thục Yên vậy. Thiệu Khiêm xoa xoa một bên má bị véo, bĩu môi nhìn chú nhỏ đang giận kia. “Chú ghen rồi!” Thục Yên đưa hai tay lên áp vào má hắn, cô nhướng người hôn lên trán Thư Huân một cái coi như là lời xin lỗi. Hắn nhìn tâm tình cô như vây, thật sự rất rất vui… “Lại ăn cẩu lương!” Lần này là Thiệu Khiêm nhíu mày, cậu quay ngoắc sang một bên mà không thèm để ý cặp đôi này nữa. Đi chung xe mà cậu bị phát cơm như vậy, cậu đi bộ về còn đỡ hơn a. Dường như nhớ lại điều gì đó, cậu quay sang nhìn chú nhỏ mình. Hình như lúc nãy, chú nhỏ cậu đi lên xe bằng chân? Chính xác là bằng chân đúng không chứ? “Chú nhỏ, sao chân chú bị như vậy?” Nghe câu hỏi từ cậu, Đình Thư Huân mới nhớ ra nãy đến giờ hắn chưa kể cho cậu nghe về việc tai nạn có sắp xếp này. Hắn khẽ nở nụ cười, hai chân nhấc lên mà khoác qua nhau trước ánh mắt ngỡ ngàng của Thiệu Khiêm. Cậu mắt chữ o miệng chữ a mà nhìn chân hắn vẫn bình thường không, việc ngồi xe lăn là điều không thể. “Chú…” “Tai nạn máy bay. Chú nghi ngờ người bên Đình Quân Ký sắp xếp khiến nó nổ.” Chỉ mấy chữ ngắn gọn như thế cũng khiến cậu gật đầu hiểu ra. Tính cậu cũng không ưa Đình Quân Ký là bao. Cậu vẫn nhớ có lần được ông nội đưa về Đình gia, chính ông ta đã nói những lời vô cùng khó nghe, còn nói mấy lời không thể chấp nhận với vợ quá cố của cha cậu. Chính mấy lời đó đã khiến bà bật khóc mà ngã bệnh. “Chú, chú cẩn thận chút.” Đình Thiệu Khiêm lên tiếng nhắc nhở, Đình Thư Huân gật đầu mà không đáp lại. Coi như đã nghe lời cậu nói. Chiếc điện thoại từ túi Đình Thư Huân bất ngờ rung lên từng hồi. Hắn cầm điện thoại nhìn, cái tên người gọi đến khiến hắn nheo mày lại. “Tôi nghe.” “Đình gia gia, không xong rồi. Hai trong ba hầm lớn của ta bất ngờ bị sập, nghi là do nổ bom. Hiện tại số người thiệt mạng ướt tính khoảng gần năm mươi, thiệt hại rất lớn. Cổ phiếu của ta tụt dốc không phanh…” “Điều tra ai đã mua số cổ phiếu từ công ty của chúng ta. Nhanh chóng thu xếp ổn thoả mọi việc cho người nhà gặp tai nạn, bồi thường thiệt hại cho bọn họ. Mau đưa người đến hầm xem có ai vướng ở đấy không.” “Đình gia gia, ngài gấp rút đến dãy Phật Tinh được không ạ? Một số công nhân đang muốn đảo công.” “Tôi sẽ nhanh đến.”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau