“Chú nhỏ, cháu lớn rồi.”
Dù là đang trách nhưng Đình Thiệu Khiêm vẫn phải ra dáng một người trưởng thành. Cậu bước đến ngồi cạnh hắn.
Giờ đây gia đình đầy đủ họp mặt, tất cả mọi người đều không biết phải nói điều gì nữa. Chỉ có thể chờ đợi.
Cộc…cộc…cộc.
Tiếng chiếc gậy gỗ gõ đều đặn trên nền nhà, tạo nên thanh âm rất dễ gây áp lực cho mọi người. Đình Thư Huân đã quá quen với việc này, hắn chỉ chăm chú nhìn vào chiếc vòng nạm đá đen sắc sảo này, ánh mắt đã nhìn thấu tất cả sau lớp đá.
Một ông lão chống chiếc gậy bước tới, bên cạnh còn có quản gia dìu bước hướng về phía bàn lớn. Mái tóc ông ta đã bạc phơ, nếp nhăn đầy cả gương mặt lão luyện này.
Được quản gia dìu ngồi xuống ghế giữa bàn, ông ta ho khù khụ không ngừng. Quản gia một lên rót ly trà đưa lên cho ông ta, tay liên tục vuốt dọc sống lưng để ông ta đỡ ho.
Vẫn là Đình Thư Huân mở miệng trước, hắn mỉm cười, ngồi trên xe mà gật đầu chào ông, gọi một tiếng:
“Anh cả.”
Đình Quân Tâm lau lau đi vết nước trà còn sót lại ở miệng, ông ta ngước nhìn hắn, ánh mắt sắc bén nhìn qua chiếc xe lăn này.
“Anh cả, em bị tai nạn. Không tiện chào anh!”
Đình Thư Huân lên tiếng giải thích. Có lẽ ông đã nhiều năm bệnh không xuống giường được, nên những tin tức về Đình gia có lẽ ông sẽ không tỏ tường mà nhìn hắn bằng đôi mắt dò hỏi.
Đình Quân Tâm là người nói ít làm nhiều, việc ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-gia-gia-xin-ra-mat-chao-em/1195593/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.