Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau
“Chu Thục Yên, em mau thu lại lời mình nói. Nếu không tối nay em đừng hòng được ngủ yên với tôi!” “Tôi…không…thu đó! Anh dám bạo ngược tôi!!” Thục Yên bây giờ quả là không sợ trời không sợ đất. Đình Thư Huân sớm đã đen cả mặt mày rồi, mặt kệ cô la hét mà hắn cứ vỗ vào mông cô vài ba cái. Đợi đến khi cô ngừng quấy lại thì hắn mới ngừng động tác đánh cô. “Dám nữa không?” Đình Thư Huân buông cô ra, để cô ngồi ngay lại ghế. Nhìn cô rũ mặt xuống im lặng không nói gì thì có chút sợ. “Yên, ngẩn mặt lên…” Vẻ mặt đã đẫm nước mắt này làm Đình Thư Huân sợ hãi, vội lau lau nước mắt cho cô mà dỗ dành: “Sao đấy, tại sao em lại khóc chứ…? Ngoan nào…” “Ư…anh…anh…ăn hiếp…tôi…ư…hức…” Thục Yên bậc khóc nức nở, đánh bụp bụp vào lồng ngực hắn mà khóc thành tiếng. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Mã Vận Huy lúc còn chung sống thì hay đánh mắng cô. Thì ngoài ra cô được bao bọc rất kỹ bởi Chu Yến Quân và ông nội. Không ai mà đánh cô như thế cả. Lần này bị đánh oan có chút tức giận đến mức khóc. Đình Thư Huân nhìn cô khóc đến thương tâm như vậy bản thân hơi e ngại, có lẽ hắn đã quá mạnh tay trong việc đánh cô rồi. Thư Huân dịu dàng hôn nhẹ lên má cô mà an ủi. “Ngoan, đừng khóc. Tôi sót lắm đấy!” “Anh…hức…anh mà sót!” “Em chạm vào đây…” Đình Thư Huân xem vẻ mặt bĩu môi không thèm tin kia, tay hắn nắm lấy tay cô, đặt vào lồng ngực rắn chắc kia. Thục Yên im lặng nhìn hắn, cả hai đôi mắt đối diện nhau. Giờ đây cả hai như đang nghe rõ nhịp tim của đối phương, thời gian trôi qua rất lâu sau đó. Nhưng Thục Yên rút tay lại, đánh vào vai hắn mà trách mắng: “Nhịp tim anh vẫn đập có ngừng đâu mà kêu tôi chạm. Anh đừng tưởng làm vậy là tôi bỏ qua cho anh nha.” Phì! Nghe giọng điệu cau có kia của cô, Thư Huân không khỏi phì cười. Ngay cả điều lãng mạn đang diễn ra mà cô lại không thèm điếm xỉa gì đến, có phải cô quá vô tình với hắn không chứ? “Được rồi, tối nay cho em toàn quyền xử lí.” “Hừ!” Thục Yên nghe còn chấp nhận được, vội lau lau nước mắt nước mũi của mình. Cô chỉ ăn vạ để hắn giảm sự tức giận thôi, nhưng không ngờ hắn lại nghe lời cô như thế, vậy còn nghe được. Đình Thư Huân buông tay đầu hàng rồi. Đây là cô gái mà hắn hao tâm tổn sức nhiều nhất mới có thể có được. Dù sao vợ là trời, hắn thân là chồng không thể không nghe theo. Nhưng nói gì thì nói, tối nay hắn vẫn muốn hung hăng trừng phạt cô vì dám khi dễ tinh lực của hắn. Cộc cộc. Cạch. Nhìn bóng lão Đàm từ xa đi đến, Đình Thư Huân đã hạ cửa kính xuống ngay sau đó. Lão Đàm cúi đầu, gọi hắn: “Ông chủ,…” “Lão Đàm, có chuyện gì sao?” Nhìn vẻ mặt ngập ngừng không nói của cô, hắn nheo nheo mắt lại. Lão Đàm đã nhanh nói: “Ông chủ, bên Đình gia, Đình thiếu gia vừa về đến! Nói muốn họp gia đình…” “Đình thiếu gia?” Thục Yên thắc mắc mà lặp lại lời ông Đàm. Ngay từ hôm qua cô nhìn qua mặt hết tất cả người ở Đình gia, cứ tưởng là hết rồi chứ? Tại sao bây giờ lại xuất hiện cái tên Đình Thiếu gia này? “Đình thiếu gia là con của anh cả ông chủ. Suốt thời gian vừa qua Đình thiếu gia sinh sống tại California. Đình gia gia vẫn luôn bay qua bay lại chăm sóc cho Đình thiếu gia…” Lão Đàm thay Đình Thư Huân mà giải thích cho Thục Yên hiểu. Cô gật đầu mà hiểu, xem ra Đình gia rất là nhiều người, chỉ là cô không biết rõ mặt hết thôi. “Đình Thiệu Khiêm, nó là đứa con độc nhất vô nhị của anh cả tôi.”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau