“Ừ, chuẩn bị mọi thứ tôi sẽ gọi cô ấy dậy.”
Vừa định bước lên cầu thang, như còn suy nghĩ gì nữa hắn liền quay đầu lại nhìn ông nói thêm:
“Ông cũng chuẩn bị một chút. Lần này ông về theo tôi.”
“Vâng, ông chủ!”
Đình Thư Huân gật đầu, tay cầm ly sữa ấm trên tay mỉm cười bước lên lầu. Tất cả hành động đều được lão Đàm thu vào tầm mắt.
Ông không khỏi lau lau mồ hôi trên trán. Có phải ông vừa nhìn thấy ông chủ cười không? Chuyện này thật là lạ. Đã lâu rồi ông chủ mới mỉm cười vui vẻ như thế.
Ông cũng thầm cảm ơn cô, đã có thể giúp hắn trở nên ôn hòa như thế. Mà cũng thật lạ! Mỗi lần trở về nước ông chủ đều đi về một mình, để ông ở đây quản thúc mọi việc, nhưng lần này lại khác là muốn ông đi về nước. Có lẽ sắp có việc cho ông làm rồi!
Cạch.
Đóng cửa phòng lại, Đình Thư Huân hướng đến con người đang nằm co vào chăn, một khe hở cũng chẳng thấy được.
Thư Huân đặt ly sữa xuống trên đầu tủ nhỏ bên cạnh, ngồi xuống giường. Dường như cảm nhận được sức nặng lún xuống nệm, con người trong chăn nhích sang một bên cố ý né tránh.
“Yên Yên, em né tránh tôi vậy sao?”
Lời nói tỏ ý vô cùng hối lỗi, nhưng bàn tay hư hỏng thì lại khác! Hắn chuẩn xác vỗ nhẹ vào mông cô một cái.
Ăn đau, Thục Yên dở bỏ tấm chăn ra khỏi đầu mình, liếc nhìn hắn vẫn còn cười rất tươi. Nhìn mà cô thật muốn đánh chết cái tên lưu manh thối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-gia-gia-xin-ra-mat-chao-em/1195571/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.