Chương trước
Chương sau
“Ừ, chuẩn bị mọi thứ tôi sẽ gọi cô ấy dậy.”
Vừa định bước lên cầu thang, như còn suy nghĩ gì nữa hắn liền quay đầu lại nhìn ông nói thêm:
“Ông cũng chuẩn bị một chút. Lần này ông về theo tôi.”
“Vâng, ông chủ!”
Đình Thư Huân gật đầu, tay cầm ly sữa ấm trên tay mỉm cười bước lên lầu. Tất cả hành động đều được lão Đàm thu vào tầm mắt.
Ông không khỏi lau lau mồ hôi trên trán. Có phải ông vừa nhìn thấy ông chủ cười không? Chuyện này thật là lạ. Đã lâu rồi ông chủ mới mỉm cười vui vẻ như thế.
Ông cũng thầm cảm ơn cô, đã có thể giúp hắn trở nên ôn hòa như thế. Mà cũng thật lạ! Mỗi lần trở về nước ông chủ đều đi về một mình, để ông ở đây quản thúc mọi việc, nhưng lần này lại khác là muốn ông đi về nước. Có lẽ sắp có việc cho ông làm rồi!
Cạch.
Đóng cửa phòng lại, Đình Thư Huân hướng đến con người đang nằm co vào chăn, một khe hở cũng chẳng thấy được.
Thư Huân đặt ly sữa xuống trên đầu tủ nhỏ bên cạnh, ngồi xuống giường. Dường như cảm nhận được sức nặng lún xuống nệm, con người trong chăn nhích sang một bên cố ý né tránh.
“Yên Yên, em né tránh tôi vậy sao?”
Lời nói tỏ ý vô cùng hối lỗi, nhưng bàn tay hư hỏng thì lại khác! Hắn chuẩn xác vỗ nhẹ vào mông cô một cái.
Ăn đau, Thục Yên dở bỏ tấm chăn ra khỏi đầu mình, liếc nhìn hắn vẫn còn cười rất tươi. Nhìn mà cô thật muốn đánh chết cái tên lưu manh thối tha này.

Cả đêm qua cô nghe câu “Một lần nữa.” của hắn đã hơn ba lần. Đến khi cô mệt lử mà ngủ lúc nào chẳng hay mà vẫn cảm nhận được hạ thân vẫn đang chứa chấp cự vật của người đàn ông này. Dày vò cô suốt một đêm, sáng ra lại tươi tỉnh như thế, quả là đáng giận!!
Hơn nữa…chân hắn hoàn toàn lành lặn. Vì cớ gì lại nói bản thân không được bình thường chứ?
Nghĩ bản thân mình bị lừa như thế, mặt cô có chút sụ xuống, lòng lại hụt bớt một chút. Cảm giác bị lừa dối, thật không dễ chịu gì.
“Sao lại buồn như thế? Em giận tôi không?”
Đình Thư Huân quan sát từng nét mặt của cô. Lại thấy được ánh mắt cô vẫn đang nhìn vào chân mình liền hiểu.
Thật ra lúc đầu hắn muốn cho cô bất ngờ, nhưng quên mất mà ngồi trên xe lăng đi về. Vì người hộ tống hắn về chính là Lưu Phi. Hắn lại không tin tưởng con người này cho lắm! Dù là thân cận với hắn lâu, nhưng hắn vẫn không thể tin tưởng hoàn toàn được, ít nhất phải cảnh giác một chút.
Thục Yên có chút bối rối. Vẫn là không cam tâm mà nằm xuống quay lưng đối diện với hắn. Cô lại nghĩ bản thân mình bị trêu đùa, hoặc là việc mình không quan trọng lắm nên chẳng cần để ý hắn có đi được hay không. Điều đó thật sự khiến cô có chút khó chịu.
“Em đừng giận. Tôi sợ có kẻ hãm hại tôi, làm liên lụy em nên mới như thế…”
Thư Huân biết rằng cô đang giận mình, lại tiếp tục an ủi, tay hắn nắm lấy góc chăn kéo xuống.
“Anh lừa gạt! Nếu không phải tối qua…tối qua…tôi và anh…như vậy anh còn gạt tôi đến bao giờ?”
“Tôi sai! Đêm qua tôi không kiềm chế được. Nhưng tai nạn máy bay năm đó, thật sự có kẻ hãm hại tôi, tôi lại không biết kẻ chủ mưu nên đành vờ bản thân bị liệt suốt nhiều năm qua.”
Thục Yên nhìn gương mặt thật sự nghiêm túc của hắn, cô cũng suy nghĩ thông suốt một chút.
Cũng phải! Chưa biết được kẻ đứng sau, nếu như hắn bình thường như thế sẽ là mục tiêu của rất nhiều người. Đúng là làm người có tiền thật không dễ dàng gì mà!
“Tôi hiểu rồi! Nhưng đêm qua anh…anh đã thật sự như thế với tôi!”

“Như thế là như nào? Là làm chuyện vợ chồng sao?”
Thư Huân gật đầu chấp nhận lời cô nói. Tay cầm ly sữa đưa cho cô uống. Có lẽ đã mệt, nên uống chút sữa lấy sức lại. Từ từ hắn sẽ chăm bẵm cô thật tốt!
Cô đưa tay nhận lấy, uống một hơi sạch. Đêm qua như bị trút hết sức lực, bây giờ cô còn tỉnh thì quả thật may mắn lắm rồi.
“Không nói nữa, tôi đi thay đồ!”
Đặt xuống ly rỗng, cô kéo kéo tấm chăn muốn quấn ngang người mà đi vào phòng tắm. Nhưng tay hắn lại kéo ngược trở lai, để lộ cả da thịt đều chằng chịt vết yêu từ đêm qua.
Cô giật mình mà la oai lên, tay che lấy phần trên dưới, cả gương mặt đều dần dần đỏ lên gay gắt.
“Em che cái gì? Trên cơ thể em chỗ nào tôi cũng đã sờ qua mà em còn ngại ngùng sao?”
Thư Huân ngước nhìn có chút ham muốn, vẫn là kìm nén lại. Dù sao lát nữa sẽ bay, hắn không mong mình sẽ ăn cô suốt ngày.
Thục Yên vì thẹn quá hóa giận, bước đến đạp vào chân hắn rồi nhanh chạy vào phòng tắm. Thư Huân chỉ có thể lắc đầu, tính tình quá dỗi trẻ con rồi. Nhưng hắn thích!
Đợi cô chuẩn bị xong mọi thứ, hắn cũng thay đi áo sơ mi cùng quần tây âu. Cả hai đều đi xuống trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Thật sự cả hai rất đẹp đôi. Thục Yên hôm nay vận chiếc váy lam xẻ đùi, chân mang giày cao gót đính vô số bạch kim. Cả dây chuyền cũng đều là đồ độc nhất vô nhị mà Thư Huân làm tặng cô.
Thư Huân ngồi trên chiếc xe lăng, được Thu Yên đẩy từ sau. Cả hai dần dần tiến lên máy bay tư nhân. Theo sau là hơn năm người hầu cùng lão Đàm.
Chuyến bay từ Canada trở về Đại Lục được ước tính khoảng hơn một ngày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.