“Tôi tưởng em sẽ hỏi rằng tôi cần em bón cho tôi ăn không chứ?”
Boong!
Lời Đình Thư Huân bất chợt phát ra như cái chày gõ vào đầu cô một cái. Mặt đã ngượng đỏ lên vì câu nói này. Hắn là đang nhắc lại câu chuyện mặc đồ lúc nãy sao? Điều này làm cô hơi mất mặt rồi đấy!!!
Nhìn xung quanh, người hầu cùng lão Đàm cũng đã đưa tay che miệng lại mà cười khúc khích.
Ô thôi, cái mặt này của cô giấu đi đâu chứ???
“Này…tôi không có ý đấy!”
Thục Yên cô gắng trấn tĩnh mình rằng không sao, cô ổn. Giọng cô thốt nhẹ lên đủ để hắn nghe được thì thầm. Nhưng ai mà biết nội tâm cô đang muốn nhảy vọt lên sao? Xấu hổ quá đi mà.
“Được rồi em không cần ngại đâu. Đình Thư Huân tôi luôn sẵn sàng khi em thích!”
Đình Thư Huân nhướm mày, tay hắn thuận tiện lấy một chút gan ngỗng mang hương vị Paris để lên dĩa thức ăn. Trông hắn vô cùng tự nhiên khi nói ra câu đấy.
Thục Yên thẹn đến mức mà dẹp hẳn đồ gắp sang một bên, trực tiếp ngồi xuống mà tự mình lấy thức ăn, chẳng muốn để tâm đến con người ăn nói khiến mình tức giận này nữa.
“Sao thế?”
Đình Thư Huân nhìn cô giận dỗi trông đáng yêu làm sao. Nhưng mà có lẽ cô giận vì hắn nói yêu một cách ngại ngùng như thế cơ mà. Dù sao hắn vẫn có chút thích thích. Trêu chọc cô thế là đủ nên hắn bỏ chiếc nĩa trên tay xuống, đưa mắt nhìn sang cô tỏ ý muốn hỏi thăm.
Thục Yên vừa vặn ngước lên, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-gia-gia-xin-ra-mat-chao-em/1195564/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.