*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mu bàn tay của Chung Dập sưng rất to.
Khớp xương chỗ bị trầy da cũng bắt đầu rỉ máu. Trong nháy mắt Từ Dữu Dữu hoảng hồn, lập tức đi tìm hòm thuốc.
Dung Miên đứng đó, nhìn thẳng vào tay của Chung Dập, không nói nên lời.
Từ Dữu Dữu vừa mới cầm thuốc mỡ trở về thì điện thoại reo inh ỏi, chắc là người đại diện của Chung Dập gọi đến hỏi thăm tình hình. Cô nghĩ hai người bọn họ chắc là tương đối quen thuộc cho nên Từ Dữu Dữu nhét thuốc mỡ vào lòng bàn tay của Dung Miên, làm ra khẩu hình xin lỗi.
Dung Miên ngơ ngác cầm hộp thuốc mỡ một lúc, từ từ mở nắp ra, nghĩ cách bôi thuốc.
Chung Dập thấy cậu nhìn chằm chằm vào tay mình mà vẫn không nhúc nhích, cho rằng người này lại đang suy nghĩ gì đó rồi, cho nên lấy thuốc mỡ lại, nói: "Để tôi tự bôi."
Dung Miên ngây người nhìn anh Chung Dập, không lên tiếng.
Chung Dập bên này thì giả vờ lạnh lùng một chút, kết quả cầm hộp thuốc về thì làm rối hết cả lên.
Anh bị thương ở tay phải, tay trái thì không thuận cho nên bóp hộp thuốc một hồi chẳng được gì.
Cuối cùng, Chung Dập dùng sức một chút, thuốc bắn ra một đống trên mu bàn tay, đại khái là đủ bôi trong nửa năm.
Đầu Chung Dập đau muốn nứt ra luôn. Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa thì nhìn thấy khuôn mặt của Dung Miên đang nhìn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-duong-qua-tot/1347726/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.