Lúc này, năm người bọn họ cũng đang dần dần chuyển tỉnh. Sau cổ truyền đến cảm giác đau xót khiến cho bọn họ không khỏi đưa mắt nhìn sang xung quanh. Cuối cùng, khi xem đến đống bẫy rập ở dưới đất kia. Giống như nghĩ tới điều gì, gương mặt của bọn họ liền trở nên không còn một tia huyết sắc.
"Đại...đại ca...đây..."
"Chúng ta bị bắt."
Nghe thấy âm thanh run lẩy bẩy của Chu Sơn, Hàn Nghi liền lập tức đưa ra kết luận khiến cho những người còn lại cũng lập tức rơi vào trầm mặt. Cuối cùng, cũng là Phục Cường có lá gan lớn một chút bắt đầu lung lay thân thể mà quát to.
"Mẹ kiếp, trốn trốn cái gì a...Mau ra đây gặp ông mày đi."
Thế nhưng, ngay khi Phục Cường đang mắng hăng thì sau ót của gã liền bị một thứ gì đó đập trúng, đau đến gã trực tiếp nhe răng trợn mắt. Mà lúc này, một âm thanh lạnh lẽo liền đi theo vang lên, khiến cho bọn họ không khỏi quay đầu nhìn lại.
"Suỵt!!! Thật phiền..."
Lúc này, chỉ thấy Hạ Vũ là đang ngồi trên lang can cầu thang. Trong tay vuốt ve lấy trường cung của mình, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm dành cho bọn họ. Mà thứ ban nãy được dùng để ném Phục Cường cư nhiên lại là một cục giấy vo tròn nhẹ như không! Đúng là bất khả tư nghị.
"Ngươi...ngươi muốn gì...Nói cho ngươi biết, cha ta là thị trưởng của thành phố này. Không bao lâu nữa, ông sẽ phái người đến cứu ta, khi đó..."
"Phiền phức."
"Chỉ cần tăng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-vo-tinh-he-thong/3014332/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.