Thế nhưng, tình trạng của Hạ Vũ hiện tại cũng không tốt hơn Tư Nguyệt là bao. Bởi vì lúc này đang có một gương mặt trắng bệch áp sát vào cửa sổ trước mặt hắn, liên tục thè ra chiếc lưỡi dài ngoằn ngoèo liếm láp lên trên mặt kính. Vô cùng ghê tởm.
Mà xung quanh xe buýt bây giờ cũng càng ngày càng có nhiều dị biến nổi lên. Tỷ như tiếng đập cửa vang lên bên ngoài cửa kính. Tiếng gọi tên ai thán từ phía sau cửa sổ như tiếng quỷ sai dưới địa ngục. Xe buýt cũng đi theo lắc lư liên tục như bị người dùng lực xô đẩy.
Theo thời gian trôi qua, Ngũ Lôi Phù cũng đi theo dần dần phai màu. Bốn góc của nó dính lên trên vách xe cũng đã rơi ra hai góc. Làm cho tấm phù cũng đi theo bay phất phơ mặc cho bên trong xe là khép kín, căn bản là không có gió.
Ngũ Lôi Phù càng di động mạnh mẽ thì dị dạng bên ngoài càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Giống như một giây sau liền sẽ đem xe phá tan.
"Lộc cộc."
"Hạ ca ca...ta...ta có cảm giác như trên trần xe đang có thứ gì đó..."
Nghe thấy tiếng di động bên trên trần xe phát ra, Tư Nguyệt liền có chút rung động nói. Dù sao đi nữa thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, đối diện với mấy thứ ma quỷ như thế này cũng là đặc biệt sợ hãi.
Mà nghe xong lời này của Tư Nguyệt, Hạ Vũ mặc dù không có trả lời nhưng cũng xem như là đã thừa nhận. Vô cùng cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-vo-tinh-he-thong/3014325/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.