Chương trước
Chương sau
"Điều ngươi nói là thật?"
"Bẩm Trưởng môn, nô gia làm sao dám nói dối ngài a. Thật sự là tìm được một kẻ có dung mạo còn tuyệt sắc hơn... À không, là chỉ kém hơn Thánh tử điện hạ một chút thôi..."
Đầu óc Hạ Vũ có chút mơ hồ, bên tai đôi lúc vang lên tiếng trò chuyện của một đám người. Đây là đâu? Tại sao...
"Được rồi, nói nhiều cũng vô nghĩa. Người đâu?"
"Ha hả, còn không mau mang người tới ra mắt Trưởng môn?"
Theo âm thanh ẻo lả ra lệnh, Hạ Vũ chỉ cảm thấy hai bên vai bị người nhấc lấy ném xuống đất, sau đó da đầu bỗng chốc kéo căng, tóc bị người dùng sức ghị về sau. Đau đớn khiến hắn nhanh chóng thanh tỉnh lại mà mở mắt ra.
"Đây là..."
Trước mặt hắn là một đại sảnh vô cùng rộng lớn thường được nhìn thấy trong các bộ phim cổ trang, lúc này xung quanh đang ngồi đầy người, mà mỗi người đều đang dùng mắt nhìn chằm chằm hắn.
Đúng rồi! Nhiệm vụ! Hệ thống đã đem hắn đưa đến Viễn Linh đại lục rồi, cho nên, hắn hiện tại là đang ở Viễn Linh đại lục.
"Dung mạo này...đúng là thật sự...Khụ khụ, không thua kém Vân nhi a. Ngươi là từ nơi nào tìm đến?"
Một cái trung niên nữ nhân bộ dạng "lưng hùng vai gấu", một bên mặt đều bị móng vuốt trảo thương có chút nghi vấn nói.
"Bẩm Tam trưởng lão, là sáng nay một tên nam nhân bần hàn đem đến Di Hồng lâu của nô gia đổi lấy 1000 lượng, nói rằng sáng nay thê chủ của hắn đi làm nông nhặt được. Nô gia nghe nói Trưởng môn đang tìm những người có dung mạo xuất chúng để thay thế... Cho nên liền tự quyết mà đem người đến đây cho Trưởng môn..."
Nghe thấy lời này, Hạ Vũ liền vô cùng im lặng, trong truyện đều viết nam chính lúc nguy nan đều gặp được đôi phu thê tốt bụng cứu giúp gì đó... Còn hắn thì tốt rồi, trực tiếp bị bán vào Di Hồng lâu, hơn nữa còn chỉ đáng giá 1000 lượng.
"Tam trưởng lão, ngươi nói cái gì là không thua kém? Vị tiểu mỹ nhân này mỹ hơn Sở Vân không biết là bao nhiêu lần ấy chứ."
Theo âm thanh nhìn lại, người nói là một cái nữ nhân chừng 20 tuổi, dáng người vô cùng mập, làn da ngâm đen cùng với gương mặt....Hạ Vũ đã quen nhìn thấy mỹ nữ tỏ vẻ... Hắn không muốn nhìn thẳng.
"Nè, tên kia, ngươi là đang làm đau tiểu mỹ nhân này đó, còn không buông tay..."
Lúc này, nữ nhân đó đang dùng một ánh mắt dâm tà quét qua khắp người Hạ Vũ, trên khóe miệng dường như còn chảy xuống nước bọt khiến hắn cảm thấy vô cùng buồn nôn.
"Hừ, nhìn lại bộ dạng của ngươi đi Sở Chinh. Bộ dạng lại đẹp thì đã thế nào? Cũng chỉ là một cái túi da mà thôi, còn có đừng đem mặt hàng ti tiện bị vạn người cưỡi như vậy đến so với bản Thánh tử..."
Người nói lần này là một vị thiếu niên vô cùng thanh tú, mắt ngọc mày ngài mang theo một tia ngạo khí, một thân thanh y sấn đến hắn ta trở nên khuynh sắc khuynh thành.
Nhưng là, vẫn còn kém xa Hạ Vũ... ( Cừ ia? ≧∇≦)
Sở Vân đang yên lặng nghe nãy giờ liền cảm thấy vô cùng tức giận, nhất là khi nhìn đến gương mặt đẹp đến quá phận kia của Hạ Vũ liền có xúc động muốn đem nó đập nát. Hắn ta không thể chấp nhận được việc trên thế giới này có người so với hắn ta đẹp hơn.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý chính là ý tứ này. Nếu là trước kia, Hạ Vũ sẽ nhẹ nhàng dỗi về một câu để lấy lại mặt mũi. Nhưng hiện tại, hắn ta đây là đang chọc tới vảy ngược của hắn... Ai bảo hắn thật sự đã bị đè a.
Chỉ thấy ánh mắt Hạ Vũ sắc bén như dao găm nhìn chằm chằm vào Sở Vân, trong đầu bắt đầu hồi ức cách sử dụng ngự thú thuật.
Ngự thú sư ở Viễn Linh đại lục thường tìm cách khống chế và ký kết khế ước với yêu thú bằng 2 cách: cách đầu tiên là dùng tự thân thực lực để đánh phục, cưỡng chế yêu thú phục tùng và cách còn lại là giao lưu, dụ dỗ hoặc công bằng ký kết thế ước với yêu thú.
So với cách thứ hai thì cách thứ nhất càng được sử dụng phổ biến rộng rãi, thế nhưng là nếu gặp phải yêu thú có thực lực so với bản thân càng mạnh thì lúc đó thật sự là bi ai.
Mà cách Hạ Vũ sử dụng là một cách hoàn toàn mới so với các ngự thú sư khác. Hắn dùng là một loại tinh thần lực có thể tạo ra uy áp của yêu thú cấp 7 khiến các yêu thú cấp thấp hơn phải sợ hãi và nghe theo.
"Ngươi..."
Sở Vân bị Hạ Vũ nhìn đến sởn tóc gáy, nhưng là chợt phản ứng lại bản thân cư nhiên bị một cái ánh mắt của đồ ti tiện này dọa sợ thì vô cùng phẫn nộ định quát.
Một vệt ánh sáng chợt lóe mà qua, chỉ nghe Sở Vân sợ hãi mà hét lên một tiếng, mọi người xung quanh cũng kịp phản ứng lại mà nhìn về phía hắn ta.
Lúc này, chùm tóc được buộc lại trên đỉnh đầu Sở Vân đã biến mất rơi lã tả trên mặt đất, bằng phẳng đến giống như bị kiếm cắt qua. Mà ở cái bàn bên cạnh hắn ta lúc này đang đậu một con quạ đen chỉ to chừng bàn tay đang rỉa lông, một đôi mắt đỏ tươi như máu tham lam nhìn những "đồ ăn tươi sống" xung quanh.
"Thực Tâm Ô Nha."
Không biết là ai phản ứng đầu tiên mà hét lớn, những người xung quanh cũng nhanh chóng phản ứng lại mà lôi kéo Sở Vân vẫn còn sợ đến cứng đờ kia tụ tập lại cùng một chỗ, đối diện với Thực Tâm Ô Nha. Mà Hạ Vũ thì vẫn bị ném nằm trơ trọi trên đất, lúc này căn bản đã không có người quan tâm đến sự sống chết của hắn.
Thực Tâm Ô Nha là một loại yêu thú cấp 6 thuộc hệ bóng tối có tính cách vô cùng thị huyết cùng tàn bạo, ưu thế của nó là có tốc độ vô cùng nhanh cùng cái mỏ sắc bén và đôi móng vuốt có thể xuyên sắc đá.

‎Tên như ý nghĩa, loại yêu thú này có thức ăn là trái tim của nhân tộc, chúng thường chui vào ngực một người đang sống, ăn tim rồi làm tổ ở đó, điều khiển cơ thể của kẻ bị moi tim trở thành khôi lỗi.
"Quác Quác" " Thật nhiều thức ăn a, nhưng là chúa thượng không cho ăn."
Chỉ thấy Thực Tâm Ô Nha có chút "bi thương" mà kêu lên, dọa đến tất cả người trong đại điện đều sợ đến lùi về sau, đương nhiên trong đó là ngoại trừ Hạ Vũ rồi.
"Còn không mau lại đây cởi trói cho bản thiếu?"
Nghe thấy lời nói tức giận này của Hạ Vũ, Thực Tâm Ô Nha có chút run lên, ngoan ngoãn mà bay đến phía sau lưng hắn, vô cùng cẩn thận mổ vào dây thừng đang trói lại hai tay hắn.
Mà những người xung quanh đều bị một màn này dọa đến có chút choáng váng, con Thực Tâm Ô Nha này cư nhiên lại nghe theo lời của kẻ này.
"Vị công tử này, tất cả đều là hiểu lầm mà thôi. Năm nay lại đến Tu Viên môn chúng ta phải cống nạp mỹ nam cho Yêu vương, cho nên vẫn theo luật lệ cũ tìm kẻ có dung mạo xuất chúng để thay thế Thánh tử. Cho nên mới bắt nhầm lấy..."
"Ồ? Hiểu lầm? Bắt nhầm? Ngươi nói đến dễ nghe như vậy thì bản thiếu sẽ liền bỏ qua?"
Vẫn chưa đợi một cái trưởng lão nói hết, Hạ Vũ liền cười một tiếng khinh miệt mà cắt ngang lời bà ta.
"Ngươi..."
"Vị công tử đây cần gì làm khó chúng ta, ta đồng ý thả ngươi đi, còn có sẽ bồi thường xứng đáng cho ngươi..."
Ngay khi người trưởng lão kia vừa định nổi giận thì lại bị một giọng nói ôn hòa uy nghiêm cắt ngang, chỉ thấy người nói là một bà lão chừng thất tuần ( 70),người mặc trường bào đen sẫm, trên tay cầm một cây quải trượng có khắc hình đầu của một con bảo mã sống động như thật.
"Được thôi, chỉ cần giao cái tên đã đem bản thiếu đến, còn có cái tên dám nắm tóc của bản thiếu ra đây, bản thiếu sẽ không cùng các ngươi tính toán nữa..."
Hạ Vũ có chút cao ngạo cười khẩy một tiếng, sau khi nói xong liền dùng một ánh mắt âm trầm mà nhìn Sở Vân, giọng nói chứa đựng vô tận hắc ám khiến hắn ta như rơi vào hầm băng.
"Nếu còn dám mắng ta một lần nữa, ta sẽ để sủng vật của ta xé nát miệng của ngươi ra..."
Đương nhiên, "sủng vật" ở trong miệng Hạ Vũ là chỉ Thực Tâm Ô Nha rồi.
Hạ Vũ lúc này cảm thấy không cần quá thoải mái đi. Ở một nơi xa lạ như thế này, một nơi không ai biết hắn là ai, hắn mới có thể buông thả bản thân, sống một cách tùy tâm sở dục mà không sợ người khác nghĩ gì về mình. Thật ra ngay khi trọng sinh lại, hắn đã rất muốn dùng danh xưng "bản thiếu" này rồi, nhưng là, thiết lập nhân vật của hắn không cho phép.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.