Chương trước
Chương sau
Sắc mặt của Tần Chấn Hoằng càng thêm khó coi, trầm mặc một lúc sau mới chuyển ánh mắt nhìn về phía Tô Minh: “Nếu đã thế, chuyện con gả cho Đà Sơn Ma đã là điều chắc chắn rồi, từ giờ trở đi, con chính là vị hôn thê của Đà Sơn Ma, bạn của con cũng nên giữ một khoảng cách với con, chàng trai này, xin hãy tha lỗi, nếu như có thể thì hôm nay hãy rời khỏi nhà họ Tần đi, nếu như phải đi xa thì có thể đến phòng thu chi của nhà họ Tần nhận một nghìn viên ma tinh thạch”.

Giọng nói của Tần Chấn Hoằng đã cực kỳ lạnh lẽo.

Nhưng mà.


Điều càng khiến cho người ta vô cùng bất ngờ chính là Tô Minh lại cười, sau đó lắc đầu nói: “Không đi”.

Nói xong anh còn khiêu khích giơ tay lên, bắt lấy bàn tay nhỏ của Tần Khả Ngọc.

Đậu má.

Tần Chấn Hoằng vừa nói Tần Khả Ngọc đã là vị hôn thê của Đà Sơn Ma, muốn Tô Minh giữ một khoảng cách với Tần Khả Ngọc, nhưng Tô Minh chẳng những không duy trì khoảng cách mà còn cố ý nắm tay.

Tên này - mẹ nó...

Đơn giản là khiêu khích.

Chính Tần Khả Ngọc cũng có chút ngơ ngác, thật sự không dám tin tưởng.

Ở sâu trong lòng lại có chút cảm xúc kỳ lạ.

Cô ta muốn tránh thoát theo bản năng, nhưng lại bất ngờ nghĩ đến việc bố mình vô tình, nhà họ Tần tàn nhẫn, bất mãn và lửa giận trong lòng cô ta đã đè suy nghĩ muốn tránh thoát xuống, đúng rồi, để mặc cho Tô Minh nắm lấy tay nhỏ chính là khiêu khích, kích thích.

Cũng coi là một sự phản kháng chôn giấu sâu trong nội tâm hơn hai mươi triệu năm đi!

Dường như là để cho mình dũng khí, cô ta chẳng những để mặc cho Tô Minh nắm tay mình mà thậm chí còn hơi do dự, nắm ngược lại tay của Tô Minh, mười ngón đan xen.

Bầu không khí trên sân võ đạo đột nhiên cứng ngắc lại.

Người nhà họ Tần đều trừng lớn hai mắt.

Cực kỳ khiếp sợ.

Người kiêu ngạo thế này thì họ chưa từng thấy.

Dám kiêu ngạo ở nhà họ Tần, hơn nữa còn chỉ là một thằng nhóc cảnh giới Tru Vận, tự mãn tới mức này thì đây đúng là người đầu tiên. Cẩn thận nghĩ lại thì tên này không chỉ tự mãn với nhà họ Tần mà còn là với Đà Sơn Ma.

Nghĩ tới Đà Sơn Ma, nhiều người nhà họ Tần đều cảm thấy ớn lạnh, danh tiếng tàn nhẫn của Đà Sơn Ma cũng có thể khiến trẻ khóc đêm ở Ma giới ngừng khóc, thế thì có thể nghĩ...

Nhất thời, không ít người nhìn chằm chằm Tô Minh, hai mắt đầy sự kính nể, không biết sống chết cỡ này thì chắc ở Ma giới Hàn Uyên cũng không tìm được nhiều đâu.

Ngoài kinh hãi thì sắc mặt Tần Phong Nhan còn chợt khó coi vô cùng.

Nguyên nhân đơn giản thôi, em gái ngoan Tần Khả Ngọc của cô ta lại có quan hệ thân mật với một thằng ất ơ nào đó như thế, tay trong tay nữa chứ, thế này là không màng gì nữa rồi sao? Là vò mẻ thì cho nứt luôn à?

Tần Khả Ngọc thì sao, Tần Phong Nhan chả thấy sao cả, dù hiện giờ Tần Khả Ngọc có chết đi, chỉ cần không liên lụy tới cô ta là được.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.