Chương trước
Chương sau
"Hời cho anh, viên đan dược kia là thuốc chữa thương cao cấp nhất mà tôi có thể lấy ra đó. Một viên chắc phải có giá hơn 10 ngàn ma nguyên tinh cực phẩm", cô gái hừ một tiếng. Nếu không phải cô ta cần người thí nghiệm thuốc, còn rất gấp, hơn nữa, trên ngọn núi Huyết Liên khủng bố này hoàn toàn không có người sống, nên không tìm thấy ai để thử thuốc thì cô ta đã không lãng phí một viên đan được chữa thương cao cấp như Thăng Nguyên đan rồi: "Giờ, tôi sẽ trông chừng cho anh, mau chữa thương đi, sớm hồi phục để còn thử thuốc cho tôi nữa".

"Mình cũng may mắn đó chứ", khi đan dược chưa thương cao cấp kia tan trong miệng, cảm giác đầu tiên của Tô Minh chính là viên thuốc này rất tốt!


Chí ít, vết thương chồng chất trong cơ thể anh đã nhanh chóng chữa trị.

Vì thế vết thương trong cơ thể cũng lành nhanh hơn, dẫn đến tốc độ vận chuyển của kho tàng huyết mạch cũng nhanh hơn, năng lực tự lành cũng dần khôi phục, bắt đầu tự mình chữa thương.

Nói đơn giản là viên đan dược chữa thương kia giống như là một ngọn hỏa chủng sáng lên giữa một cánh đồng hoang vu đen thui.

"Tôi chắc chắn sẽ đền đáp ơn huệ này", Tô Minh thầm nghĩ.

Nếu không có cô ta thì chắc anh đã chết rồi, còn là bị hủ thú nuốt chửng. Thế nên, mặc kệ cô ta có mục đích gì, cứu mình để thử thuốc hay cái khác thì suy cho cùng cũng coi như là cứu anh!

Cái mạng này là do cô ta cứu.

Còn chuyện sao sát khí trên người cô ta nồng như vậy, có khi còn là đại ma đầu. Song, Tô Minh cũng không để ý, vì nguyên tắc làm người của anh là anh có tốt đến mấy, nhưng nếu có ý xấu với tôi, vậy anh chính là người xấu. Còn anh có ác, có hư hỏng, lại đối xử tốt với tôi, vậy anh chính là người tốt. Rất đơn giản.

"Chưa 10 ngàn tuổi đã là Tru Vận tầng sáu, tư chất võ đạo kiểu ấy cũng coi như là yêu nghiệt đỉnh cấp ở cả Ma giới Hàn Uyên. Tôi đây đúng là khá tò mò về lai lịch của anh đó", khi Tô Minh đang chữa thương, cô gái lại bỗng lẩm bẩm.

Vốn dĩ, đang thiếu người thử thuốc ở ngọn núi khủng bố không ai đặt chân đến này, may mắn sao lại gặp được Tô Minh, dù anh có bị thương nặng, nhưng lại còn sống! Cứu sống là có thể thử thuốc cho mình rồi!



Không suy nghĩ nhiều.

Nhưng nếu quan sát kỹ càng mới phát hiện đối phương vậy mà mới khoảng 10.000 tuổi?

10.000 tuổi đạt tới cảnh giới Tru Vận tầng 6, giống như một trò đùa vậy.

Phải biết rằng ngay cả bản thân cô ta khi 10.000 tuổi cũng cách cảnh giới Tru Vận tầng sáu một khoảng rất xa, thậm chí lúc đó mới chỉ dừng chân tại Kiếp cảnh đã được xưng tụng là yêu nghiệt tuyệt thế.

Nếu đặt lên bàn cân so sánh, chỉ bàn về thiên phú võ đạo thì người mà cô ta chỉ ngẫu nhiên chạm mặt này dường như cũng quá khoa trương rồi.

Trên thực tế, cảnh giới võ đạo của Tô Minh chỉ mới tăng vọt gần đây, trước đó anh chỉ là bán bộ Tru Vận, chỉ vậy mà thôi, từ khi khởi hành tới nền văn minh Hàn Uyên, trên đường đi tùy ý nâng cao một chút, dù sao nền tảng cảnh giới của anh cũng đã vững chắc, muốn thăng cấp liền thăng cấp, đối với Tô Minh, cảnh giới chỉ là thứ anh muốn đề cao liền có thể đề cao.

“Nhanh như vậy đã hấp thụ rồi”, chẳng bao lâu, cô gái lại kinh ngạc thốt lên, cô ta hiểu rõ Thăng Nguyên đan là loại đan dược trị thương có cấp bậc thế nào, tại toàn bộ Ma giới Hàn Uyên cũng được coi là đan dược đỉnh cấp nhất, chính vì lý do này nên đan dược có cấp bậc càng cao, càng không dễ dàng hấp thụ như vậy, cho dù là bản thân cô ta, nếu trong tình huống bị thương nặng sử dụng Thượng Nguyên đan cũng phải tiêu tốn vài giờ đồng hồ mới có thể hấp thụ xong, nhưng người thanh niên mới 10.000 tuổi trước mắt này vậy mà chỉ mất vài nhịp thở?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.