Đương nhiên, Tô Minh cũng không lo lắng việc năng lực tự chữa lành mất đi, cũng không lo cây Thế Giới và kiếm tâm bị khô héo, lại càng không lo xương cốt, lục phủ ngũ tạng bị vỡ vụn, kinh mạch đứt gãy gì đó. Bởi chỉ cần có thời gian, anh từ từ tác động kho tàng huyết mạch là đều có thể chậm rãi khôi phục.
Kho tàng huyết mạch như mồi lửa trong đêm tối.
Phải, nó chỉ là ngòi nổ thôi.
Nhưng một mồi lửa hay ngòi nổ cũng đủ để lửa cháy lan cả đồng cỏ.
Đương nhiên, vẫn câu kia, mọi thứ cần thời gian, nói thẳng ra là vì hiện tại anh chỉ còn nhiêu đó sức lực, hơi thở cũng yếu ớt, mệt mỏi đau đớn nên không còn sức đâu vận hành kho tàng huyết mạch.
Anh cần có thời gian.
Cần từ từ chậm rãi.
Không thể sốt ruột!
Nhưng...
Trong hoàn cảnh hiện tại của anh thì thứ thiếu nhất chính là thời gian.
Thần hồn Tô Minh vẫn còn, thần hồn cực mạnh vẫn còn nên anh vẫn có khả năng tìm hiểu, hoàn cảnh chung quanh đã được anh dùng thần hồn thăm dò.
Sau khi thăm dò, anh gần như tuyệt vọng, muốn chửi thề lắm rồi.
Hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Hiện tại, nơi anh đang nằm có vẻ... có vẻ... có vẻ là trên một ngọn núi, một rừng cây trên núi. Điều này không quan trọng, điều trọng yếu là nơi này giống như bãi tha ma...
Vừa rồi, khi dùng thần hồn thăm dò, trong mười dặm chung quanh có không dưới một trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/641400/chuong-3020.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.