Chương trước
Chương sau
Nhưng Tô Minh lại cảm thấy mình có thể tỉnh táo lại và không chìm đắm trong nó.

"Làm cách nào mới có thể tẩu hỏa nhập ma? Mới có thể trốn vào tầng Ám?"


"Tẩu hỏa nhập ma bình thường rất khó trốn vào tầng Ám, nhưng có một loại có thể. Loại đó cực kỳ bá đạo, một khi thành công thì tầng Ám sẽ mở ra con đường trực tiếp dẫn người vào. Cách này tên là trục xuất!"

Trục xuất?

"Đưa bí pháp trục xuất cho tao đi...", Tô Minh nghiêm túc nói. Nếu đã quyết định thì anh sẽ không do dự nữa.

Chẳng mấy chốc, trong đầu Tô Minh đã hiện lên cách trục xuất. Bí pháp này khá khủng bố, quả thật là vượt ngoài tưởng tượng, còn đáng sợ hơn cả tự sát gấp trăm lần.

Nghịch khí, nghịch nguyên, làm rối loạn linh, loạn hồn. Kết hợp cả bốn điều đó có thể tự mình trục xuất!

"Nếu tao tự mình trục xuất đến tầng Ám, vậy còn mi? Mi sẽ trở nên như thế nào?", Tô Minh hỏi.

"Tôi đã ký khế ước chủ tớ với người, nên chủ nhân bị trục xuất, tôi cũng sẽ bị động trục xuất theo", Huyền Võ Tiên Quy đáp: "Có điều, nếu có ngày chủ nhân có thể khôi phục, trở về. Vậy, tôi là đầy tớ của người, cũng sẽ khôi phục và trở về".

Tô Minh yên tâm.

Cùng lúc đó.

"Tô Minh, kể nghe xem cậu luyện hóa Kiếm Y Không Tuyệt bằng cách nào. Nếu cậu trả lời khiến bổn tọa hài lòng thì tôi có thể cho cậu chết một cách thoải mái. Thậm chí là để lại một luồng thần hồn cho cậu", Luyện Phù Sinh lại ngồi xuống trên ghế rồng, rồi mở miệng hỏi, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh. Song, khi nghe kỹ thì lúc này ông ta cũng không phải thật sự bình tĩnh, đằng sau sự bình tĩnh ấy là một sự khao khát mãnh liệt. Hơn nữa, sâu trong mắt ông ta đều lộ ra sự tham lam.

"Không có cách gì cả, chỉ luyện hóa thôi. Rất đơn giản, luyện hóa cái là thành công", Tô Minh nhàn nhạt đáp. Anh không phải là người thích nói nhảm, nhưng lúc này lại bắt đầu bịa đặt để tranh thủ thời gian. Anh đang điên cuồng tìm hiểu cách trục xuất ở trong đầu, nên cần chút thời gian.

Luyện Phù Sinh im lặng.

Hiển nhiên là đang giận.

Tô Minh không phối hợp khiến ông ta vô cùng bực tức.

Huống chi, ý trong lời Tô Minh là anh luyện hóa Kiếm Y Không Tuyệt rất đơn giản. Vậy, Luyện Phù Sinh ông ta vì luyện hóa nó mà cố gắng cả mấy chục triệu năm, đến giờ cũng không thấy được chút thành công nào, thì chẳng phải là hết sức vô dụng?

"Cứ phải để bổn tọa tiễn cậu xuống suối vàng sao?", Luyện Phù Sinh nổi lên sát khí, dù ông ta biết mối quan hệ giữa Tô Minh và Thiên Nữ, nhưng cũng muốn giết anh. Dù sao, Thiên Nữ còn chưa lo nổi cho mình nữa là.

"Tuy tôi rất tò mò suối vàng là như thế nào? Nhưng, trước mắt tôi vẫn còn yêu đời lắm. Tôi nghĩ, tôi sẽ không đi đâu", Tô Minh cười nói.
"Đó cũng không phải là điều mà cậu quyết định được! Chết đi cho bổn tọa! Liêm Đao Sát Thần, chém!", sau đó, Luyện Phù Sinh bỗng giơ tay lên, vô số ánh sáng màu máu từ trong nền văn minh Hàn Uyên ùa đến rồi tụ lại trên cánh tay Liêm Đao. Rõ ràng trông nó chẳng khác gì một cánh tay bình thường, nhưng lúc này lại có cảm giác như cánh tay của Thần Ma. Chỉ liếc nhìn một cái thôi đã cảm thấy thần hồn như muốn nứt toạc, hết sức đáng sợ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.