Chương trước
Chương sau


"Nếu đã cận thân rồi thì chết đi. Muốn chạy ư? Muộn rồi", thế nhưng, không đợi cho Tống Huyền Nhất kịp bỏ chạy, Tô Minh đột nhiên quay đầu, nhe răng ra cười nói.

Còn chưa dứt lời.

Tống Huyền Nhất chỉ cảm thấy đao băng trong tay lập tức biến thành một cái truyền khí. Đao băng điên cuồng hấp thu sinh mệnh lực của hắn ta, sinh mệnh lực trong cơ thể của hắn giống như bị rút ra vậy, bị đao băng rút đi.


Điều đáng sợ hơn và tuyệt vọng hơn là Tống Huyền Nhất lại phát hiện ra không thể buông tay ra được.

Đoạn đao trong tay hắn ta bị thần thông không gian lực đẩy vô cùng vô tận bao vây trói chặt, tựa như có một sợi dây thừng tiên đã trói chặt tay hắn và đao băng lại với nhau.

Đoạn còn lại của đao băng ở trong người Tô Minh, Tống Huyền Nhất không nhìn thấy được nhưng hắn chắc chắn, đoạn đao băng trong cơ thể Tô Minh đó dường như đã bị đồng hóa thành của Tô Minh rồi, hơn nữa, đoạn đao băng đó còn liên thông với thuật Sinh Mạng Lưu Phóng và thuật Sinh Mạng Thôn Phệ.

"Không! Không! Không!", Tống Huyền Nhất gào rống, thảm thiết tuyệt vọng.

Không thể làm gì khác được nữa.

Cả người hắn tựa như mỗi giây mỗi khắc đều bị rút đi hàng tỷ năm thọ nguyên và sinh mệnh lực khiến hắn nhanh chóng trở nên già cỗi.

Sau mấy lượt hô hấp, hắn trực tiếp hóa thành một đống bột mịn, chết đến mức không thể chết thêm được nữa.

Đến đao băng trong tay cũng bị thuật Sinh Mạng Lưu Phóng đày cho thành hư vô.

"Chủ... chủ nhân, cứu mạng...", xa xa, Thạch Hoành mặc áo bào đen bị bao vây che phủ không chịu được nữa hoảng hốt lo sợ, sắc mặt vô cùng hoảng sợ, toàn thân Thạch Hoành run rẩy, khí tức hỗn loạn, thanh âm run run, cùng lúc bạo lui cách xa Tô Minh liền cầu cứu về phía người đàn ông đeo mặt nạ đang ngồi trên vương tọa màu đen giữa không trung đó.

Thế nhưng.

Điều rất bất ngờ là.

Người đàn ông đeo mặt nạ ngồi trên vương tọa đó đến nhìn cũng không nhìn Thạch Hoành lấy một cái.

Ngược lại chỉ có hứng thú nhìn về phía Tô Minh, nói: "Thiên nữ Tạo Hóa quả thực có mắt nhìn, cậu rất thú vị".

Trong lúc người đàn ông đeo mặt nạ nói chuyện, Liêm Đao Thủ đó đột nhiên nâng lên, từ trên cao nhìn xuống, tùy tiệm điểm một chỉ.

Nhưng một chỉ này không phải tấn công về phía Tô Minh, mà là chỉ về phía Thạch Hoành trọc đầu mặc áo bào đen.

"Chủ thượng, không...", Thạch Hoành tuyệt vọng rống lên.

Nhưng tiếng rống còn chưa dứt, một đạo ánh sáng rực rỡ màu đỏ chói lọi hơn cả tia la-de, cho dù là thần hồn cũng rất khó nắm bắt được tốc độ của đạo ánh sáng màu đỏ này, chợt lóe lên rồi biến mất.

Sau đó, tiếng rống của Thạch Hoành liền im bặt.

Tiếp theo, nơi yết hầu của Thạch Hoành dần dần tràn ra máu tươi, bị xuyên thủng.

Thạch Hoành ôm lấy cổ của mình, sinh cơ nhanh chóng biến mất trong tuyệt vọng, thân hình lập tức cứng đờ lại, thần hồn cũng bị vỡ tan, cả người đổ nhào xuống đất.

"Phế vật thì nên xuống suối vàng địa phủ báo danh, không phải sao?", người đàn ông đeo mặt nạ thản nhiên nói, phảng phất như vừa giết một con kiến mà thôi, quả thực khiến người ta rét lạnh thấu xương. Phải biết rằng, Thạch Hoành có cấp bậc cảnh giới Nguyên đó! Cho dù là cảnh giới Nguyên Vạn Tượng nhưng cũng là cảnh giới Nguyên, sự tồn tại cỡ như vậy gần như có thể tung hoành hết thảy mọi nền văn minh cấp tám rồi!

Tô Minh cũng toàn thân rét lạnh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.