Chương trước
Chương sau
Thanh niên sắc mặt tái nhợt, cầm trong tay đao băng, nói: "Tôi tên Tống Huyền Nhất".

Người phụ nữ tay cầm roi băng, dáng người xinh đẹp, nói: "Tôi tên Trần Lạc Tuyết".

Người đàn ông trọc đầu, tay không tấc sắt, toàn thân mặc áo bào đen, nói: "Tôi là Thạch Hoành".


Ba người đều lần lượt lên tiếng.

Nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Minh.

Nói cho cùng, vẫn là vừa nãy Tô Minh đã ngăn chặn được một chiêu tập kích ắt chết của Tống Huyền Nhất, thắng được một điểm tôn trọng, cho nên ba người mới đều tự xưng tên họ của mình, bằng không, ba người căn bản sẽ không báo danh cho một người chết bị giết trong giây lát.

Tô Minh không phản ứng gì, mà tiếp tục giao lưu với Huyền Võ Tiên Quy: "Không vội, tạm thời mi không cần ra mặt giúp tao, phiền phức lớn hơn vẫn còn ở phía sau, tạm thời mi hãy chuẩn bị cho tốt, có lẽ vào lúc nguy hiểm nhất tao sẽ nháy mắt kêu mi ra, đến lúc đó, mi chỉ cần làm một chuyện - đưa tao rời đi".

Đúng vậy.

Tô Minh rất chắc chắn, hôm nay đại khái là lần gần kề với cái chết nhất kể từ khi anh bắt đầu tu võ cho đến nay.

Dự cảm của anh rất mãnh liệt.

Không phải đến từ ba người Tống Huyền Nhất, mà đến từ người đàn ông đeo mặt nạ đang ngồi trên vương tọa khổng lồ giữa không trung kia.

Hôm nay chỉ cần sống sót đã là thắng lợi rồi.

Chỉ cần sống sót, anh có lòng tin không lâu sau sẽ lại đánh tới! Đến lúc đó, nhất định sẽ là một kết quả khác.

Chỉ là, hôm nay muốn sống sót, muốn chạy thoát được thì cực khó, có lẽ còn phải thêm chút may mắn.

"Chủ nhân, tôi biết rồi", giọng nói của Huyền Võ Tiên Quy vô cùng vô cùng ngưng trọng. Trên thực tế, nó đã đoán ra người đàn ông đeo mặt nạ ngồi trên vương tọa giữa không trung đó là ai rồi! Trong ký ức của nó, vương tọa giống với hình ảnh này, người đàn ông giống với hình ảnh này chỉ có một - chủ nhân nền văn minh Sát Đạo, Luyện Phù Sinh!

Những tồn tại cấp bậc chủ nhân nền văn minh cấp chín rốt cuộc mạnh thế nào? Huyền Võ Tiên Quy không rõ, nhưng điều nó có thể chắc chắn là, Luyện Phù Sinh nháy mắt giết chết một trăm người cỡ như nó tuyệt đối không thành vấn đề.

Nói một câu khó nghe thì Huyền Võ Tiên Quy gần như chắc chắn 100% bản thân nó và chủ nhân Tô Minh hôm nay sẽ phải bỏ mạng ở đây rồi.

Nhưng nó vẫn không nói với Tô Minh đối phương là ai.

Nó sợ nói ra thì chiến ý tuyệt đối mà Tô Minh có sẽ bị ảnh hưởng, sẽ hoàn toàn tuyệt vọng. Dù sao, chủ nhân không hoàn toàn tuyệt vọng, vẫn giữ được chiến ý vô biên cùng dục vọng sống sôi sục mới có cơ hội tạo ra thần tích vô thượng được!

"Giết!", ngay sau đó, đột nhiên Tống Huyền Nhất, Trần Lạc Tuyết và Thạch Hoành đều ngẩng mạnh đầu lên.

Trong khoảnh khắc.

Tuyết bay đầy đất trời.

Băng lạnh trăm nghìn dặm.

Huyết sát đầy trời, quỷ khóc sói gào, tựa như có hàng tỷ chiếc quan tài băng huyết sắc từ trên trời giáng xuống, khí tức sát đạo khủng bố gần như bao khủ khắp vòm trời. Trời đất vốn tràn ngập màu máu giờ phút này lại rơi đầy hoa tuyết, hoa tuyết có màu đỏ, rơi xuống trên mặt đất tạo thành từng vũng lớn như máu tươi, mỗi dòng máu tươi đều tựa như chảy ra từ huyết hải dưới suối vàng địa ngục, tràn ngập mùi máu tươi khiến da đầu người ta tê tái.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.