Cho dù chết, cũng phải chết cùng một chỗ.
Nhưng mà.
Giờ phút này, bên tai Đạm Đài Vô Tình truyền đến âm thanh của Tô Minh: “Thành thành thật thật nấp một chỗ để xem diễn đi, sự việc cỏn con này người đàn ông của em vẫn có thể giải quyết được, không cần đến đây thêm phiền”.
Âm thanh không lớn.
Nhưng vô cùng tự tin.
Lại không thể khiến người khác nghi ngờ.
Cũng chính vào giây phút này.
“Người trẻ tuổi, bây giờ, cậu hối hận rồi sao?”, tông chủ Thiên La cười lạnh nói, trong ánh mắt tràn đầy sự độc ác và oán hận, còn có sát ý không chút kiêng kè dao động, ông ta nhe răng trợn mắt, u ám quát: “Người trẻ tuổi, giơ tay chịu trói đi, bổn tọa có thể cho cậu chết thoải mái hơn một chút!”
Tô Minh chỉ mỉm cười.
Hơn nữa, anh chỉ liếc mắt nhìn tông chủ Thiên La một cái. Tiếp theo, thật ngoài ý muốn, Tô Minh nhìn xuống dưới quảng trường nói: “Còn ai muốn gia nhập đội ngũ vây giết tôi nữa không? Nhanh lên, không cần ngại”.
Con mẹ nó!
Phía dưới, rát nhiều người bị câu nói của Tô Minh làm cho nghẹn đến mức muốn đi gặp diêm vương.
Kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo.
Lúc này đã bị cường giả của lục đại bá chủ tập trung vây giết, vậy mà còn dám tiếp tục khiêu khích?
Còn ngại không đủ nhiều hay sao?
Còn muốn nhiều cường giả hơn tham gia?
Kẻ điên cũng không điên đến mức này chứ?
Trong lúc nhất thời, từng âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/641359/chuong-2979.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.