“Bạch Bào tiền bối không cần lo sợ, tôi nắm chắc được, hơn nữa, trực tiếp giết chết chủ nhân Thiên La, tôi nghĩ liên minh văn minh sẽ mau chóng mời Cực Kiếm các gia nhập liên minh, không phải sao? Việc cũng đâu ra đấy”, Tô Minh cười nói.
“Nhưng…”, Bạch Bào lạnh run toàn thân, không biết nói gì.
Quả thật, mấy trăm triệu năm nay, ông ta đã mơ giấc mơ càn rỡ nhất, cũng chính là trong mơ có thể giết chết chủ nhân Bình Khiếm.
Còn về chủ nhân Thiên La.
Cho dù là nằm mơ, ông ta cũng không dám đắc tội dù biết những tủi nhục và khó khăn mấy trăm triệu năm nay của Cực Kiếm các đều là vì một câu nói của chủ nhân Thiên La mà ra.
“Anh Tô, có cần chúng ta đi cùng không? Chúng ta đi có làm ảnh hưởng không?”, Mạc Thanh Nhạn hỏi ra. Mấy người Bạch Bào còn đang kinh sợ và giật mình, Diệp Mộ Cẩn và Mạc Thanh Nhạn thì vẻ mặt đã nghiêm túc, đã hồi thần lại từ lâu.
“Cùng đi. Để mọi người đơn độc ở lại nơi nào đó trong thành Liên Minh thì tôi lại không an tâm”. Tô Minh không suy nghĩ mà nói ngay, trên thực tế, lúc này, muốn đi tìm chủ nhân Thiên La, tốt nhất là đưa Mộ Cẩn, Thanh Nhạn, và mấy người Bạch Bào ra khỏi thành Liên Minh, nhưng bây giờ thành Liên Minh đã phong toả, không đi ra được, nếu đã không ra được thì nơi an toàn nhất chính là ở bên cạnh anh.
“Cậu Tô, tôi… Tôi… Tôi đưa cậu đi”. Cuối cùng Bạch Bào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/641339/chuong-2959.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.