Chương trước
Chương sau
“Cốc Ngưng Băng? Cô Cốc, đừng sợ, tôi là người nói đạo lý mà. Ừm, thuộc hạ của cô, định ra tay với tôi, định giết tôi thế nên bị tôi giết rồi. Hợp tình hợp lý mà thôi. Còn cô không hề ra tay, cũng không tham dự, thế nên, tạm thời cô rất an toàn”. Tô Minh nhìn về phía Cốc Ngưng Băng, cười rồi nói, cũng cởi bỏ không gian trói buộc trên người Cốc Ngưng Băng.

Trong chốc lát, Cốc Ngưng Băng giống như người sắp chết đuối được cứu, cô ta thở hồng hộc, cả người toàn là mồ hôi lạnh.

Sắc mặt của cô ta tái nhợt.


Cô ta nhìn về phía Tô Minh, có chút run rẩy, muốn nói điều gì đó, nhưng lại không dám nói gì.

Cô ta là đứa ngốc thì cũng hiểu được, mình đã nhìn lầm rồi.

Người thanh niên trước mặt, có lẽ cực kỳ mạnh, vô cùng mạnh, có khi còn là yêu nghiệt cả tỷ năm mới có một nên có thể giết cô ta trong tích tắc.

“Cốc Ngưng Băng, sao rồi? Có biết mình là gì chưa? Tiếp tục kiêu ngạo đi! Cô thật sự nghĩ rằng Cực Kiếm các gọi cô trở về là vì muốn cô trả ơn sao? Cô mà cũng xứng sao? Kẻ tàn nhẫn vong ân bội nghĩa như cô, Cực Kiếm các không vong ân bội nghĩa như cô tưởng, bảo cô trở về là vì các chủ muốn thúc đẩy chuyện của cô và cậu Tô. Các chủ nghĩ rằng trên thế giới này không còn người đàn ông nào tốt hơn cậu Tô nữa, không muốn cô bỏ lỡ người ta. Nhưng đáng tiếc, xem ra hiện giờ, cô không xứng trở thành người phụ nữ của cậu Tô, rõ ràng cậu Tô cũng không để ý đến cô”. Vương Kiếm Hiện nói, sao ông ta có thể chịu nổi nên miệng liền châm chọc như súng máy, thật đúng là cực kỳ khó chịu, nhịn gần chết, không châm chọc không được.

Cốc Ngưng Băng nghiến răng, khuôn mặt đỏ bừng vì nhục nhã.

Cô ta chỉ hận không thể ra tay giết chết Vương Kiếm Hiện.

Nhưng Tô Minh đang ở đây, cô ta không dám.

Trong lòng cô ta dâng lên một cỗ oán hận.

Cốc Ngưng Băng siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay.

Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng hết sức khống chết cảm xúc của mình, sau đó, giọng nói lạnh như băng vang lên: “Đại trưởng lão cần gì phải giậu đổ bìm leo như thế? Đúng thế, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, nhìn lầm cậu Tô. Thế nhưng đại trưởng lão lại nói “trên thế giới này không có người đàn ông nào tốt như cậu Tô”? Hình như nói hơi quá rồi đúng không? Không cần nhắc đến nền văn minh cấp chín, chỉ nói các thanh niên tài tuấn của nền văn minh cấp tám thôi, đó không phải thứ mà đại trưởng lão có thể tưởng tượng được. Núi này còn có núi cao hơn, người này giỏi còn có người khác giỏi hơn”.

Cô ta đang châm chọc Vương Kiếm Hiện chưa trải việc đời.

Thực ra, sâu trong lòng cô ta cũng nghĩ như vậy.

Cô ta thừa nhận, Tô Minh rất yêu nghiệt, cực kỳ xuất sắc.

Nhưng cũng không đến mức vô địch muôn đời, là yêu nghiệt thiên tài nhất thế gian đi?

Lời này, trong chư thiên vạn giới, ai dám nói cơ chứ.

Lố bịch!

Nói thật thì cô ta có thể im lặng, không châm chọc Vương Kiếm Hiện, dù sao thì hiện giờ, cô ta cũng là mục tiêu công kích, nhỡ tâm trạng của Tô Minh không tốt một cái thì sẽ giết chết cô ta, thế coi như xong đời. Nhưng thật ra là do cô ta suy nghĩ không thông suốt.

Không oán hận Vương Kiếm Hiện thì tinh thần võ đạo sẽ bị nổ tung mất.

“Ha ha ha ha ha ha..”. Đầu tiên, Vương Kiếm Hiện sửng sốt, sau đó lại bật cười ha hả: “Cốc Ngưng Băng, cô đúng là không biết gì! Nền văn minh cấp tám? Nền văn minh cấp chín? Thì sao hả? Một thế hệ trẻ, ai có thể so sánh với cậu Tô chứ? Cậu Tô là yêu nghiệt đệ nhất trong Chư thiên vạn giới, cô thì biết cái đếch gì!”
Tô Minh cảm thấy hơi bất lực, Vương Kiếm Hiện không phải cố tình nâng anh lên để hại anh mà đây là lời nói chân thành, anh không tức giận vì những lời thổi phồng mình của Vương Kiếm Hiện.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.