Điều khiến Cốc Ngưng Băng ngạc nhiên, điều mà cô ta không bao giờ nghĩ tới chính là... Bạch Bào không hề nhìn cô ta một cái, cũng không có phản ứng cảm xúc nào.
Cốc Ngưng Băng vô thức nhìn về phía sư tôn Bạch Bào, nhưng lại chỉ thấy Bạch Bào nhìn về phía một thanh niên mười ngàn tuổi.
“Cậu Tô, cuối cùng cậu cũng tới rồi”. Lúc này Bạch Bào mới lên tiếng, giọng nói tràn đầy kính nể, tràn đầy kích động, tràn đầy sùng bái, tràn đầy cảm kích, ông ta chỉ nhìn chằm chằm Tô Minh.
Không chỉ ông ta mà tất cả đệ tử Cực Kiếm các và quản lý vẫn chưa chết, vẫn còn sống sót kia giữa đống đổ nát, giữa đống phế tích bây giờ ai cũng vô cùng xúc động, nhìn về phía Tô Minh, không một lời nào có thể diễn tả cảm xúc của bọn họ đang dao động như thế nào.
Cốc Ngưng Băng hơi sững sờ.
Dường như, mọi chuyện không giống như cô ta nghĩ.
Cô ta nghĩ mình thong dong đến muộn, thấy chết không cứu, sư tôn và Cực Kiếm các sẽ phẫn nộ, hoặc là châm chọc khiêu khích. Nhưng không hề, sư tôn và Cực Kiếm các dường như đang phớt lờ cô ta.
Trong lòng Cốc Ngưng Băng dâng lên một cảm xúc cực kỳ hiếm thấy, cô ta cảm thấy hơi khó chịu và ủy khuất.
Hiện tại, Bạch Bào nói: “Cốc Ngưng Băng, không cần nữa, cậu Tô đã tới rồi, có cậu ấy ở đây, dù nguy hiểm hay bất kỳ kẻ địch nào cũng chỉ là muỗi mà thôi. Không cần làm phiền cô Cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/641319/chuong-2939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.