“Khụ khụ…Còn gì nữa?”, Tô Minh không nói nên lời, trên trán nổi đầy vạch đen, mẹ thật không đáng tin cậy, thèm cháu trai lớn, cháu gái đến vậy sao? Người già hầu hết đều như vậy phải không?
“Còn có, chị Vô Tình…chị Vô Tình…”, Diệp Mộ Cẩn nói tiếp, nhưng nói xong lại có chút do dự.
“Nói! Vô Tình làm sao?”, Tô Minh nhíu mày.
“Chị Vô Tình, hình như là song sinh thần hồn”, Diệp Mộ Cẩn cắn đôi môi đỏ mọng, cuối cùng vẫn nói ra.
“Song sinh thần hồn?”, Tô Minh có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng không phải là đặc biệt khiếp sợ, dù sao thì trong thế giới võ đạo, chuyện gì cũng có thể xảy ra, những chuyện như sống lại, luân hồi chuyển thế cũng xảy ra như cơm bữa, song sinh thần hồn cũng không phải là điều gì ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, song sinh thần hồn, mà thần hồn kia của chị ấy dường như càng khó lường hơn, sau khi thần hồn đó thức tỉnh, thực lực của chị Vô Tình tăng cao, vô cùng khủng bố, cho dù là em cũng kém xa chị Vô Tình. Thần hồn thứ hai của chị Vô Tình cực kỳ kiêu ngạo, hơn nữa, cũng chưa từng gặp anh Tô lần nào, cũng không có tình cảm gì với anh, cho nên, có chút…có chút…”, Diệp Mộ Cẩn nói đến đây thì tạm dừng.
“Có chút coi thường anh phải không?”, Tô Minh không hề cảm thấy ngoài ý muốn, thời điểm anh rời khỏi Chiến Uyên, mặc dù lúc ấy, thực lực của anh đã cao đến tận trời, nhưng đó cũng chỉ là trình độ của nền văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/641297/chuong-2917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.