“Đáng đời!”, Diễm Huyền Kình chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ này, chẳng mảy may có bất kỳ thương cảm nào: “Vừa vặn Chúng Sinh các sau này ông đây là người có quyền đưa ra quyết sách nhất! Miễn cho phải làm việc chung với một đám phế vật và đạo đức giả này, thật đáng ghét!”
Diễm Huyền Kình ngược lại cũng không che giấu cảm xúc chân thực của bản thân.
Vốn đã là tu giả võ đạo thuộc tính hỏa, tính khí của ông đã nóng nảy như pháo nổ, cũng lười phải che đậy.
“Đúng rồi, nhóc Tô, con đi cùng lão phu tới bảo các, mặc dù Chúng Sinh các đã được di rời khỏi bí cảnh từ hàng tỷ năm trước, từ đó mất đi không ít di sản, nhưng mấy tỷ năm này cũng đã tích trữ được không ít của cải, nói thế nào cũng là một nền văn minh cấp bảy, bây giờ lão phu là người có quyền hành cao nhất, nếu con thích thì có thể lấy toàn bộ những thứ đồ tốt trong bảo các đó”, Diễm Huyền Kình không hề khách sáo nói.
“Cái này… sư tôn, trong tương lai Chúng Sinh các sẽ không xây dựng và tuyển sinh lại nữa sao? Đến lúc đó sẽ không cần sử dụng tới tài nguyên võ đạo ạ?”, Tô Minh có chút hiếu kỳ hỏi.
“Tái xây dựng cái gì? Nhiều người thì càng rắc rối, huống hồ nếu thu nhận thêm người, khi đụng phải loại cấp bậc như con, còn không phải là một thứ bỏ đi sao? Suy cho cùng, một cường giả đỉnh cấp còn hữu dụng hơn nhiều so với một triệu hay mười triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/641278/chuong-2898.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.