Chương trước
Chương sau
“Đáng đời!”, Diễm Huyền Kình chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ này, chẳng mảy may có bất kỳ thương cảm nào: “Vừa vặn Chúng Sinh các sau này ông đây là người có quyền đưa ra quyết sách nhất! Miễn cho phải làm việc chung với một đám phế vật và đạo đức giả này, thật đáng ghét!”

Diễm Huyền Kình ngược lại cũng không che giấu cảm xúc chân thực của bản thân.

Vốn đã là tu giả võ đạo thuộc tính hỏa, tính khí của ông đã nóng nảy như pháo nổ, cũng lười phải che đậy.


“Đúng rồi, nhóc Tô, con đi cùng lão phu tới bảo các, mặc dù Chúng Sinh các đã được di rời khỏi bí cảnh từ hàng tỷ năm trước, từ đó mất đi không ít di sản, nhưng mấy tỷ năm này cũng đã tích trữ được không ít của cải, nói thế nào cũng là một nền văn minh cấp bảy, bây giờ lão phu là người có quyền hành cao nhất, nếu con thích thì có thể lấy toàn bộ những thứ đồ tốt trong bảo các đó”, Diễm Huyền Kình không hề khách sáo nói.

“Cái này… sư tôn, trong tương lai Chúng Sinh các sẽ không xây dựng và tuyển sinh lại nữa sao? Đến lúc đó sẽ không cần sử dụng tới tài nguyên võ đạo ạ?”, Tô Minh có chút hiếu kỳ hỏi.

“Tái xây dựng cái gì? Nhiều người thì càng rắc rối, huống hồ nếu thu nhận thêm người, khi đụng phải loại cấp bậc như con, còn không phải là một thứ bỏ đi sao? Suy cho cùng, một cường giả đỉnh cấp còn hữu dụng hơn nhiều so với một triệu hay mười triệu tu giả võ đạo bình thường”, Diễm Huyền Kình thẳng thắn nói ra, lời này khiến Trầm Dã cùng hàng trăm người khác phía sau nhất thời xấu hổ.

Diễm Huyền Kình tiếp tục: “Hơn nữa, tên nhóc con hiện tại dù lợi hại hơn nữa thì cũng vẫn là đệ tử của lão phu, thực lực của con còn mạnh hơn ta, lão phu cũng không còn gì có thể giảng dạy cho con nữa, ngược lại chưa làm tròn trách nhiệm của một sư tôn, nếu đã như vậy, chỉ có thể bù đắp cho con trên phương diện tài nguyên võ đạo này”.

“Cảm ơn sư tôn”, Tô Minh không từ chối, anh còn thực sự có chút chờ mong, đồng thời trong lòng càng thêm công nhận người sư tôn Diễm Huyền Kình này, tuy rằng tính tình ông hay gắt gỏng nhưng lòng dạ ngay thẳng, cũng rất chân thành, còn vô cùng bao che khuyết điểm, tính cách này tương đối phù hợp với sở thích của bản thân.

“Đúng rồi, cô nhóc Mạc, con cũng cùng đi đi, con là vợ của đồ nhi của lão phu, cũng được coi là một nửa đồ đệ, có lẽ những thứ tốt trong bảo các của Chúng Sinh các có thể được Tô Minh nhìn trúng sẽ không nhiều, đối với nó cũng không có nhiều tác dụng, nhưng nhất định có không ít thứ tốt sẽ phù hợp với con”, Diễm Huyền Kình lại nhìn hướng Mạc Thanh Nhạn nói.

“Cảm ơn sư tôn”, Mạc Thanh Nhạn khoác chặt lấy cánh tay của Tô Minh, nặng nề gật đầu.



Hư không vô tận.

Lúc này.

Có bóng dáng của một con phượng hoàng đang điên cuồng băng qua hư không.

Thân hình phượng hoàng được bao phủ trong ngọn lửa màu đỏ tím, từng tia lửa đều tràn ngập pháp nguyên hỏa.

Con phượng hoàng này giống như một luồng sáng màu tím đỏ, tốc độ cực nhanh, qua lại như con thoi trong hư không, giống như một chùm sao băng màu đỏ tím trong đêm đen.

Và phía xa sau bóng dáng con phượng hoàng này hàng chục kilomet.

Có một cô gái chân đạp trên kiếm bay, khuôn mạnh lạnh băng, ánh mắt hung ác kiên định, tốc độ cũng nhanh không kém.

Bên cạnh cô còn có một bà lão, đạp lên hư không, toàn thân bao trùm trong chiếc áo bào màu đen, cả người dung hòa vào hư không, như một bóng ma u tối.

Không xa phía sau cô gái và bà lão là một chiếc tàu con thoi chiến đấu.

Tàu con thoi rất lớn, trải dài hơn mười kilomet, vô cùng khổng lồ.

Phía trước boong tàu con thoi có một chiếc cung tiên nguyên to lớn, đang không ngừng uốn cong lại tiến lùi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.